Chương 861: Có nhiều người muốn giữ cô lại
Chương 861: Có nhiều người muốn giữ cô lại
Tạ Uyển Doanh nhanh chóng đi đến chào đàn anh Kim.
Chu Hội Thương xách túi du lịch đi lên, nhìn thấy Thường Gia Vĩ ngồi ở hàng ghế trước: “Tại sao lại là anh?”
“Khoa chỉnh hình một chỉnh hình hai phàn nàn nói mỗi lần là bọn họ cử người đi, nói đến lượt khoa chỉnh hình ba của chúng tôi. Vậy nên tôi đi.”Thường Gia Vĩ lúc nói chuyện miệng nhai kẹo cao su.
Chàng công tử đào hoa này, nói dối thành văn, chẳng lẽ muốn đi xuống nông thôn tán gái sao. Chu Hội Thương nghĩ như vậy, giống như những người Khương Minh Châu trên xe.
Tạ Uyển Doanh không ngồi xuống, mà đứng tại chỗ nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe xem có người nào trong khoa của mình đến không.
Không lâu sau đó, nhìn thấy nhóm người trong khoa của mình đang đi đến. Hà Quang Hứa và Khâu Thụy Vân lên xe buýt nhỏ, nói với thực tập sinh và kiến tập sinh phía sau: “Tùy tiện một chỗ trống trên xe ngồi đi.”
“Vâng, giáo sư.” Đới Nam Huân và Cảnh Lăng Phi trả lời, lên xe tự động tự giác đi xuống hàng ghế cuối cùng phía sau.
Nhìn thấy học muội Phạm Vân Vân đã đi lên, Tạ Uyển Doanh dơ tay bảo cô ấy ngồi bên cạnh mình.
“Người đã đến đủ chưa?” Thương Gia Vĩ quay đầu đếm số người: “Mười người?”
“Không chỉ có bây nhiêu. Còn vợ của bác sĩ Lâm, y tá phụ trách chính của khoa chúng tôi Diêu Khiết cũng đến.” Chu Hội Thương nói thêm.
Đi chữa bệnh từ thiện chủ yếu là tương đương công tác khám bệnh ở phòng khám ngoại trú, không cần quá nhiều y tá, thông thường chỉ dẫn theo một y tá dày dặn kinh nghiệm hoặc thậm chí là y tá trưởng, bởi vì cần quản lý các loại xe thuốc dược phẩm quan trọng.
Trong lúc nói chuyện, một người phụ nữ xinh đẹp gọn gàng với mái tóc ngắn bước vào trong xe.
Tạ Uyển Doanh mới biết, giáo sư Lâm Thần Dung khoa nội tim mạch đã kết hôn rồi, vợ là y là phụ trách chính của khoa ngoại tim mạch, là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí y tá trưởng khoa ngoại tim mạch tương lai.
“Nhanh đến đây ngồi.” Nhìn thấy đối phương là người quen, bác sĩ Kim gọi Diêu Khiết lại.
Diêu Khiết đi qua, ngồi sát bên cạnh các cô, quay đầu nhìn thấy Tạ Uyển Doanh mỉm cười, nói: “Tôi biết em, bác sĩ Tạ có phải không? Chồng tôi thường nhắc đến em.”
Giáo sư Lâm thế mà nhắc đến cô sao?
“Anh ấy thường nói, em tại sao lại là sinh viên ngoại khoa chứ, nếu là sinh viên nội khoa, thì có thể giữ em ở lại khoa nội của bọn họ rồi.” Diêu Khiết đem những câu nói thường hay nói của chồng mình trực tiếp nói ra.
“Có rất nhiều người muốn giữ em ấy.” Bác sĩ Kim nói: “Tôi cũng muốn giữ em ấy ở lại khoa nội thần kinh của chúng tôi.”
“Bỏ đi, anh đừng có làm lỡ tiền đồ của người ta.” Diêu Khiết nói.
Bác sĩ Kim vừa nghe đã muốn bùng nổ: “Khoa ngoại tim mạch của các cô tiền thưởng tháng trước không phải trọc lóc rồi sao?”
“Đừng có nghe bọn họ nói bậy, khoa ngoại tim mạch của chúng tôi tương lai sẽ có rất nhiều tiền.” Diêu Khiết phản bác.
Khương Minh Châu sợ bọn họ thực sự cãi nhau, bèn chuyển chủ đề: “Con trai của cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Con trai của tôi ba tuổi rồi. Lúc tôi ra ngoài còn ầm ĩ, nói muốn cùng tôi đi ra đồng bắt dế mèn. Tôi vừa nghe câu này liền hỏi là ai dạy. Thằng bé bĩu môi không trả lời tôi.” Diêu Khiết trả lời, nói với cô ấy: “Nếu cô kết hôn thì sớm tránh thủ sinh con đi, bằng không nếu lớn tuổi còn muốn có con, sợ là sẽ không có sức lực để trông mấy vị tổ tông nhỏ này.”
“Không phải có ông bà trông giúp sao?”
“Chuyện đó cô không biết đâu, thằng bé chỉ đòi ba mẹ, chứ không chịu ông bà.”
Ánh mắt Khương Minh Châu nhìn lên, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ kĩ những lời cô ấy nói.
Những người khác từ biểu cảm trên gương mặt của cô ấy có thể nhận ra điều gì đó, hô lên một tiếng: “Cô và anh ta đang quen nhau có phải không?”
“Ai?” Khương Minh Châu giống như là giật mình.
“Cô và Vu Học Hiền đang yêu nhau mà phải không? Đang suy nghĩ việc kết hôn sinh con sao?” Bác sĩ Kim kéo áo của cô ấy nói.
“Không có không có, đừng có nói bậy.” Khương Minh Châu thẳng thừng từ chối.
“Đúng rồi, ban đầu tôi nghe nói khoa của cô là bảo anh ta đi mà sao lại trở thành là cô đi vậy?” Diêu Khiết nhớ lại danh sách nhân viên hoạt động mà phòng hộ lý giao cho cô ấy.