Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 862 - Chương 862: Sự Nghiệp Và Tình Yêu

Chương 862: Sự nghiệp và tình yêu
Chương 862: Sự nghiệp và tình yêu
Chương 862: Sự nghiệp và tình yêu




“Anh ấy đến làm gì, đương nhiên phải là tôi đến chứ. Anh ấy là phó cao rồi, tôi phải nổ lực thăng chức chứ. Không cho tôi cơ hội, anh ấy muốn như thế nào?” Khương Minh Châu nâng kính, vô cùng trịnh trọng nói.

Nghe cô ấy nói những người khác nheo mắt nhìn: Cô còn nói hai người không có quan hệ yêu đương?

“Hai người đang bên nhau hay là giả vờ không bên nhau đấy? Muốn như thế nào đây? đợi khi con chào đời rồi phát cho chúng tôi một trái bom sao?” Bác sĩ Kim lấy tay làm giống như cái búa muốn đập vào người Khương Minh Châu.

“Hai người này chính xác là chơi xấu rồi, giấu giấu diếm diếm.” Những người nam ngồi bên cạnh giống như không nhịn được nữa, phê bình cặp đôi này chơi đùa mọi người xoay vòng vòng.

Khương Minh Châu nói: “Trách được chúng tôi sao? Người cùng một khoa mà, sẽ bị người khác nói ra nói vào.”

“Cô là sợ bệnh viện điều chuyển hai người tách ra có đúng không?” Diêu Khiết nhìn thấu tâm tư của cô.

Giống như Diêu Khiết, ban đầu là làm việc trong khoa nội, bởi vì yêu đương rồi kết hôn với chồng trong cùng một khoa, vì vậy đã bị bệnh viện chuyển sang khoa ngoại.

“Cô không cần quá căng thẳng đâu. Cô không giống tôi không phải y tá, bác sĩ muốn chuyển đi không có khả năng lắm.” Diêu Khiết an ủi cô ấy nói.

Khương Minh Châu cau mày: “Tôi nghĩ là sẽ chuyển đi, hai người ở cùng một khoa rất lúng túng, sau này em làm ra chút thành tích gì tôi e rằng người khác sẽ nói tôi nhận được sự ưu ái của anh ấy. Vấn đề là, tôi chuyển đi hay anh ấy chuyến đi? Tôi không mong muốn tôi bị chuyển đi. Tôi dễ dàng sao? Thật không dễ học xong ở lại khoa tiêu hóa, nghiên cứu khoa cũng bắt đầu làm, chuyển tôi đi bảo tôi phải đi dâu, không thể làm lại tất cả? Anh ấy có thể chuyển đến bất kì nơi đâu làm lãnh đạo, ngược lại không liên quan đến chuyện của tôi.”

“Cô nha.” Chu Hội Thương chỉ về mũi cô nói: “Có thể đừng nghĩ về bản thân mình không. Tương lai anh ấy phải làm chủ nhiệm khoa tiêu hóa.”

“Ý của anh chỉ cần tôi hi sinh có phải không? Bởi vì tôi là nữ nên nhất định để tôi hi sinh sao?” Khương Minh Châu tức giận nói.

Có thể nhìn thấy vấn đề này có lẽ đã được tranh chấp nhiều lần giữa cặp tình nhân này.

Trong xe bỗng nhiên tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc.

Thường Gia Vĩ kéo tay Chu Hội Thương: Được rồi được rồi, đừng so đo cãi nhau với phụ nữ làm gì.

Chu Hội Thương tức giận, quay đầu lại nói với Khương Minh Châu: “Tại sao cô không nghĩ đến điểm tốt? Cô nhìn cô ấy xem, sau khi cô ấy chuyển đi làm y tá trưởng trong khoa chúng tôi không phải rất tốt sao?”

“Tôi có thể so sánh với cô ấy sao? Chức vụ và tính chất công việc của tôi khác với cô ấy?” Khương Minh Châu phản bác.

“Chuyện này có liên quan gì đến nam nữ cùng chức vụ công việc? Đến lúc các người thành lập gia đình, không phải sự nghiệp của ai tốt hơn thì ủng hộ người đó phát triển sao? Như thế mới tốt cho gia đình của cô.” Chu Hội Thương gao gắt gào lên.

“Tuổi tôi nhỏ hơn anh ấy, thâm niên thấp, lúc vào bệnh viện không tốt như anh ấy. Ai biết được tương lai liệu tôi có giỏi hơn anh ấy hay không. Tại sao sự nghiệp hiện tại của tôi vừa mới bắt đầu toàn bộ vì anh ấy mà hi sinh sự nghiệp. Tôi cản trở sự nghiệp của anh ấy phát triển sao?”

“Như vậy câu vừa rồi của cô là có ý gì? Muốn anh ấy từ khoa tiêu hóa chuyển đi cô ở lại sao?”

“Tôi phàn nàn vài câu không được sao? Nghĩ thôi cũng biết anh ấy không có khả năng chuyển đi, người bệnh viện muốn chuyển đi thì chắc chắn là tôi.” Khương Minh Châu nói đến đây tức giận đến mức đôi mắt ửng đỏ.

Nhìn thấy hai người này càng tranh cãi càng quyết liệt, tất cả mọi người thấy thế liền kéo hai người bọn họ: “ Được rồi, phải đi làm việc rồi. Viện trưởng ở phía trên đang nhìn chúng ta kìa.”

Xe buýt nhỏ dừng lại trước tòa nhà hành chính, cửa sổ văn phòng làm viện của viện trưởng Ngô nhìn xuống là nơi này.

Các tiền bối tranh cãi, thực tập sinh ở phía sau nhìn mà tim đập. Chưa từng biết rằng bác sĩ và đồng nghiệp yêu nhau hậu quả lại nghiêm trọng.





Bình Luận (0)
Comment