Chương 874: Tất cả giáo sư đều có sở trường
Chương 874: Tất cả giáo sư đều có sở trường
Viêm khớp dạng thấp là một dạng viêm khớp phổ biến nhất ở người cao tuổi, nếu không phán đoán và phân biệt cẩn thận, việc chẩn đoán nhầm bệnh thực sự có thể xảy ra. Làm bác sĩ sợ nhất gặp phải tình huống như vậy, có vẻ như anh ta cần phải giúp các bác sĩ khác dọn dẹp đống lộn xộn.
Thường Gia Vĩ hắng giọng hai lần: “Không cần lo lắng đâu. Tôi đây không phải đã đưa đơn thuốc cho anh rồi sao? Anh mang ra hiệu thuốc mua một ít glucosamine sulfate* cho ông ấy uống đi, ngày thường chú ý bổ sung canxi và phơi nắng.”
“Thuốc do bệnh viện huyện kê đơn vẫn còn cho ông ấy uống không chứ?”
“Trước tiên đừng cho ông ấy uống.”
“Ba, con sẽ đưa ba đến bệnh viện huyện để trả lại loại cao dược gì đó, để họ hoàn lại tiền.” Cậu con trai đỡ ba đứng dậy, sau đó quay lại và nói với Thường Gia Vĩ: “Bác sĩ, nếu bệnh viện huyện khẳng định chân của ba tôi không phải là bệnh mà anh nhắc tới thì sao?”
“Tin bọn họ hay là tin tôi, các người tự mình suy nghĩ đi.” Thường Gia Vĩ tức giận nói thẳng mặt.
Khương Minh Châu và bác sĩ Kim chết cười ở trong bụng, thầm nghĩ người này vừa mới đầu còn biểu hiện dịu dàng, thật tốt cho người ta học hỏi theo.
Nhìn lại lần nữa, biểu hiện nhẹ nhàng của Tạ Uyển Doanh có vẻ rất được lòng lãnh đạo mới. Xét cho cùng, ông ấy là một giáo sư ngoại khoa nhi, đối với các thế hệ sau yêu cầu về hình ảnh của bác sĩ là trở thành một thiên thần.
Dịu dàng là đồng nghĩa với thiên thần. Nhiếp Gia Mẫn nhìn cách các sinh viên đối xử với bệnh nhân, chiếc cằm thấp lộ ra dường như tỏ vẻ tán thành.
Vừa nhìn thấy Tạ Uyển Doanh không chỉ dịu dàng với bệnh nhi mà còn dịu dàng ân cần với người nhà, cô nói với người mẹ đứng bên cạnh đứa trẻ: “Tôi đưa cho chị cái ghế dựa, chị ngồi đi nha.”
Ái chà, nữ bác sĩ này lịch sự đến mức tưởng như muốn thế nào cũng không thể nổi giận. Vốn có chút nghĩ mẹ đứa trẻ nổi giận.
Nhiếp Gia Mẫn lấy một cây que đè lưỡi và đặt nó lên phần miệng đang mở của đứa trẻ, ấn nhẹ.
Bởi vì bản thân cử động nhẹ nhàng, đứa trẻ hầu như không cảm nhận được gì.
Đưa người nhà cái ghế dựa xong Tạ Uyển Doanh quay qua theo dõi động tác của giáo sư, rút ra bài học ở trong lòng: Trẻ em luôn khó hợp tác với bác sĩ, kỹ năng của giáo sư Nhiếp trong việc điều trị cho trẻ em mà không làm chúng khóc thực sự đáng kinh ngạc. Giáo sư Đàm đoán chừng không làm được, chỉ một lá bài tú-lơ-khơ cũng có thể khiến bạn học nhỏ Nhã Trí khóc ngay từ đầu. Mỗi giáo sư chuyên khoa đều có chuyên môn riêng.
Cầm chiếc đèn pin trên tay, Nhiếp Gia Mẫn nhìn kỹ vào cổ họng đứa trẻ, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Cổ họng của con bé có bị viêm không?” Mẹ đứa trẻ quay qua nhìn bác sĩ, hỏi với vẻ bán tín bán nghi.
“Không phải.” Đối với người nhà Nhiếp Gia Mẫn nghiêm giọng trả lời, còn đối mặt với bạn học nhỏ thì rất cẩn thận dịu dàng, không khiến bọn trẻ cảm thấy sợ hãi.
Bạn học nhỏ nhìn nhìn, khuôn mặt em giống như nhìn không chớp mắt trông có vẻ giống với một tiểu hoa si.
Phát giác được rằng giáo sư Nhiếp tiếp theo sẽ nghe nhịp tim, Tạ Uyển Doanh nhanh chóng đưa ống nghe cho giáo sư.
Sinh viên có tâm có thể giành được sự ưu ái của giáo sư nhiều nhất. Cầm lấy ống nghe trong tay, giáo sư Nhiếp hài lòng gật đầu, thản nhiên nói bằng tiếng Anh: “Clinic record.”
Giáo sư đây là tin tưởng cô nên muốn cô trước tiên chuẩn bị hồ sơ bệnh án. Tạ Uyển Doanh quay lại bàn, lấy ra sổ hồ sơ bệnh án mới.
Giao tiếp trong xe ô tô chỉ là một bài kiểm tra nhỏ, giao tiếp mặt đối mặt trong hoàn cảnh yên tĩnh thì chuẩn bị giao tiếp tiếng Anh tương đối đơn giản, để ông ấy giữ nguyên ý kiến. Bây giờ gặp cô hiểu ngay được tiếng Anh lâm sàng thông thường mà ông ấy nói, Nhiếp Gia Mẫn trong mắt có chút hơi ngạc nhiên, sau đó quay đầu lại đeo nút tai ống nghe vào cả hai tai và đặt tai nghe vào lưng đứa trẻ để xác định tình trạng phổi của đứa trẻ.
Glucosamine sulfate*: là một loại đường tự nhiên được tìm thấy trong chất lỏng và các mô đệm của khớp.