Chương 875: Chẩn đoán kiểu cũ
Chương 875: Chẩn đoán kiểu cũ
“Con bé bị cảm phải không?” Mẹ của đứa trẻ luôn có tâm lý lo lắng, không ngừng nói: “Mọi người nhanh chóng kê cho con bé uống thuốc cảm đi. Tôi không đưa con bé vào phòng khám lấy thuốc được đâu. Tôi phải về nhà nấu ăn cho cả nhà rồi.”
Không thể không thừa nhận, việc người nhà bệnh nhân ở bênh cạnh lẩm bẩm làm ảnh hưởng không nhỏ đến suy nghĩ của bác sĩ khi khám bệnh.
Lông mày Nhiếp Gia Mẫn cau lại thành một đám.
Cách điều trị của giáo sư đối với bệnh nhân bị phân tâm, Tạ Uyển Doanh ngay lập tức gọi điện cho gia đình để hỏi thông tin cơ bản của đứa trẻ: “Chị ơi, con gái chị tên gì và năm nay bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
Bị cô thành công dời đi sự chú ý, mẹ của đứa trẻ cuối cùng cũng ngừng lẩm bẩm, quay đầu lại và trả lời: “Con gái tôi tên là Vương Lộ Lộ, năm nay nó 5 tuổi rồi.”
“Con bé có tiền sử dị ứng thuốc không ạ? Ví dụ như con bé đã dùng penicillin chưa? Có bác sĩ nào nói với chị rằng con bé bị dị ứng với penicillin không?” Vì đứa trẻ còn quá nhỏ để trả lời những câu hỏi chuyên môn này, Tạ Uyển Doanh buộc phải hỏi gia đình con bé.
“Không có.” Mẹ của Lộ Lộ lắc đầu: “Con gái tôi đã tiêm thuốc ở phòng khám trước đó. Các cô định khám cho bé bao lâu vậy? Nếu tôi đưa cháu đến phòng khám, có lẽ con bé đã uống hết thuốc rồi.”
Nói một chút, mẹ Lộ Lộ lại trở nên cáu kỉnh, nhìn những bệnh nhân xếp thành hàng lần lượt đợi đọc đến tên, tên con gái cô ấy đã lâu vẫn chưa được đọc.
Tạ Uyển Doanh dường như không nghe thấy những lời phàn nàn đằng sau cô, không, người nhà phải làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, tập trung vào tình trạng bệnh của đứa trẻ, hỏi: “Lộ Lộ con bé được tiêm khi nào vậy ạ?”
“Con bé tiêm cách đây cũng khá lâu rồi.” Mẹ Lộ Lộ nói.
Câu trả lời của cô ấy cùng câu hỏi của bác sĩ sắp hỏi như nước đổ đầu vịt. May mắn thay là một bác sĩ, tình huống này đã quá quen thuộc. Tạ Uyển Doanh ghi chép cẩn thận tiền sử dị ứng thuốc của bệnh nhân vào hồ sơ bệnh án, sau đó hỏi người nhà về tình trạng bệnh của đứa trẻ: “Con bé bị triệu chứng này bao nhiêu ngày rồi?”
“Triệu chứng ư?”
“Ho khan.”
“Con bé đã bị ho trong vài ngày và ngày càng trở nên nặng hơn.”
“Ban đầu có thở dốc không ạ?”
“Thở dốc?”
“Chính là nhìn con bé ho khan như thế này, lồng ngực dường như có chút ngột ngạt, ho dữ dội, ngón tay túm lấy quần áo, sau đó cũng không nhịn được khóc.” Tạ Uyển Doanh đã mô tả những biểu hiện có thể có của trẻ mắc bệnh rất chân thật và cụ thể.
Khi giải quyết những thắc mắc của người nhà, đặc biệt là những người có tâm lý lo lắng, bác sĩ càng phải kiên nhẫn và tỉ mỉ hơn để hướng dẫn họ nhớ lại. Đây là điều mà một bác sĩ dày dạn kinh nghiệm có thể làm được.
Lần này, ngay cả Hà Quang Hữu và Khưu Thụy Vân cũng ngạc nhiên. Nghĩ cô đến khoa gan mật cũng được một tháng rồi, chưa bao giờ đi khám ngoại trú với ai, bình thường chỉ kiểm tra đợt nội khoa ngắn, họ thực sự không biết rằng cô đã thực hiện tốt công tác hội chẩn.
Sau vài câu hỏi gợi ý của Tạ Uyển Doanh, mẹ Lộ Lộ nhớ lại một số đặc điểm đặc biệt của con gái mình khi ở nhà: “Ở nhà con bé đôi khi như thế này. Vì vậy, tôi nghĩ con bé hình như bị cảm nặng nên đưa đi khám.”
“Chảy nước mũi nhiều không ạ?” Tạ Uyển Doanh tiếp tục viết vào hồ sơ bệnh án.
“Đôi khi nhiều hơn nữa.”
“Chảy máu không ạ?”
“Con bé thích ngoáy mũi bằng ngón tay, cho đến khi một ít máu chảy ra. Tôi thường la con bé.” mẹ Lộ Lộ nói.
Tại đây, Nhiếp Gia Mẫn nghe nhịp tim xong quay mặt sang một bên, như nhận ra quá trình hỏi bệnh tình, thế là gật đầu đối với sinh viên.
Sau khi giáo sư ra hiệu, Tạ Uyển Doanh đợi giáo sư trở lại vị trí và giao hồ sơ bệnh án đã viết của bệnh nhân cho giao sư xem xét.