Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 885 - Chương 885: Học Với Cô

Chương 885: Học với cô
Chương 885: Học với cô
Chương 885: Học với cô




“Giáo sư Nhiếp, cô có thể để em ấy hỗ trợ không ạ?” Tạ Uyển Doanh không an phận, nghiêng đầu xin chỉ thị của Nhiếp Gia Mẫn.

Chỉ là một thao tác nhỏ, Nhiếp Gia Mẫn dĩ nhiên cho phép.

Cuối cùng cũng được gia nhập vào ca phẫu thuật, Cảnh Lăng Phi lập tức đeo bao tay và khẩu trang, cầm ống chích đứng đối diện Tạ Uyển Doanh làm trợ lý.

Người kia đang choáng váng sao? Vì thực hiện một vài thao tác rõ ràng như vậy mà nâng đỡ cô lên làm giáo sư? Đới Nam Huân lắc đầu, không biết hình dung ra Cảnh Lăng Phi cử động thế nào.

Lông mày Phạm Vân Vân buồn bã nhíu lại, đến bao giờ mới đến phiên cô ấy lên làm trợ lý của đàn chị Tạ đây.

Làm sạch mủ phải vô cùng cẩn thận, chỉ có một lần rửa sạch triệt để, đứa trẻ bị bệnh mới không chịu đau khổ nữa. Tạ Uyển Doanh dồn toàn lực tập trung chú ý trên ngón tay của mình.

Cảnh Lăng Phi đứng phía đối diện cô có thể cảm nhận được sự kiên quyết đến đáng sợ của cô, làm anh ta muốn nuốt nước miếng.

Đừng tưởng rằng chỉ cần dùng sức mò là có thể móc ra, bác sĩ ngoại khoa không phải cậy mạnh mà phải dùng đầu óc để giải quyết vấn đề. Bởi vậy những người khác phát hiện, đầu ngón tay Tạ Uyển Doanh không làm động tác chọc kịch liệt vào bên trong, mà chỉ giật nhẹ thôi, sẽ không hại, dịch mủ theo chỗ mép không ngừng chảy ra một vũng lỡn, các bộ phận bị hoại tử cũng theo đó ra ngoài.

Khâu Thụy Vân và Hà Quang Hữu cũng cảm thấy hứng thú, đứng dậy lại gần nhìn xem cô làm thế nào, sau đó gặp được Thường Gia Vĩ và Chu Hội Thương đứng phía trước sợ chết đi được.

“Lại rửa hướng này lần nữa.” Tạ Uyển Doanh nói với Cảnh Lăng Phi đang cầm nước muối sinh lý.

Cảnh Lăng Phi nhất thời không lý giải được lời của cô.

Tạ Uyển Doanh đành phải tự tay bắt lấy đầu ống chích của anh ta, giúp anh ta điều chỉnh tốt phương hướng rửa.

Lần đầu Cảnh Lăng Phi nếm thử sự lợi hại của “giáo sư Tạ”, chỉ thấy sau khi được cô điều chỉnh một chút, nước muối sinh lý nhanh chóng chảy vào trong đầu vết thương lao tới chỗ chứa dịch mủ. Mà trước đó ánh mắt anh ta chưa nhìn kỹ thế nào, lại không phát hiện mánh khóe.

“Tiếp tục đổ.” Tạ Uyển Doanh nói với anh ta.

“Vâng.” Cảnh Lăng Phi cảm thấy mình chủ động xin hỗ trợ là đúng rồi. Đừng nhìn thao tác rửa vết thương này dễ dàng, kỳ thực có kỹ xảo, dưới sự chỉ điểm của cô, anh ta có chút lĩnh hội.

“Bác sĩ Lưu trong thôn đã đến.” Cán bộ thôn quản chín trang đưa bác sĩ trú thôn đến hiện trường.

Bác sĩ họ Lưu trong thôn mang theo một cái hòm chứa thuốc, niên kỷ cao, ngoài 50 tuổi, kinh nghiệm trong nghề y có thể nói vô cùng phong phú. Từ đằng xa đi tới ông đã nhìn thấy thao tác của đám người Tạ Uyển Doanh, tấm tắc khen ngợi: “Là bác sĩ Quốc Hiệp sao…”

Bác sĩ nhỏ rất sùng bái các danh y lớn. Người nào không biết Quốc Hiếp là biển vàng, mỗi bác sĩ Quốc Hiệp khẳng định đều là danh y.

Đặt hòm thuốc xuống, bác sĩ Lưu trong thôn đeo kính lão lên, đến gần nói: ‘Tôi cũng muốn học một ít.”

Trưởng thôn Lý nghe thấy lời ông nói vội vàng kéo ông xuống trước: “Cháu trai ông Vương chữa bệnh cần thuốc kháng sinh. Ông có mang đến không?”

“Có mang có mang.” Bác sĩ Lưu quay người lại cầm penicilin mang theo trong người, xem như hiểu rõ tình hình người dân, liền nói: “Lúc trước cháu trai ông ấy có tiêm penicilin, chắc hẳn không dị ứng.”

Nhiếp Gia Mẫn cẩn trọng, sợ số liệu thuốc không trùng khớp, nói với y tá: “Tiến hành thí nghiệm dị ứng penecilin.”

Rốt cuộc đã rửa xong miệng vết thương, Tạ Uyển Doanh lại kiểm tra tỉ mỉ. Dĩ nhiên là lại xin chỉ thị của giáo sư xem có cần tiến hành thêm một bước xử lý nữa hay không.

“Hơi chảy máu, đặt băng gạc vaseline vào, có thể cầm máu khẩn cấp, hơn nữa còn có tác dụng lưu thông.” Nhiếp Gia Mẫn chỉ đạo cô.





Bình Luận (0)
Comment