Chương 886: Hoàn thành nhiệm vụ rời đi
Chương 886: Hoàn thành nhiệm vụ rời đi
Gạc vaseline thực sự có tác dụng này. Một số sinh viên y khoa lắng nghe kinh nghiệm của giáo sư ngay tại chỗ, cảm thấy được truyền thụ.
Ngược lại, Diêu Khiết nghe nói rằng gạc y tế đã được sử dụng, suýt chút nữa thì trợn tròn mắt. Bản thân quên mất đã đặt thứ này vào hộp nào. Chỉ có thể toát mồ hôi xoay người lật đi lật lại cả chục hộp.
“Chị Diêu.” Tạ Uyển Doanh nhận thấy biểu hiện khác thường của cô ấy, nói với cô ấy: “Em đặt một hộp băng gạc Vaseline bên cạnh hộp gần tường nhất ạ, chị lấy nó ra và đưa cho giáo như Nhiếp trước đi.”
Cảm ơn nha! Diêu Khiết quay đầu lại nhìn cô một cách biết ơn, nhanh chóng vào văn phòng để lấy một cái gì đó.
Đắp gạc Vaseline lên vết thương của trẻ theo hướng dẫn của giáo sư, sau khi điều trị, Tạ Uyển Doanh giải thích với người nhà bệnh nhân: “Mỗi ngày cần phải đưa đứa trẻ đi thay thuốc ạ.”
Ông của đứa trẻ sau khi nghe xong liền trả lời cô nói: “Là cô về sau thay thuốc cho nó phải không?”
“Không phải đâu, họ là bác sĩ khám chữa bệnh miễn phí, thường rất bận rộn ở các bệnh viện trong thành phố lớn, hôm nay họ chỉ đến đây một lần, giúp cháu ông chữa vết thương không dễ dàng chút nào. Trong thời gian tới, ông sẽ phải đưa cháu đến bác sĩ Lưu trong thôn để tiếp tục tiêm và thay băng đấy ạ.” Trưởng thôn Lý nói với ông nội của đứa trẻ: “Bác sĩ đã nói với ông trước đó rằng ông nên đưa cháu trai của mình đến bệnh viện để khám răng. Đứ trẻ cũng bị bệnh ở miệng và phải chữa trị đấy ạ.”
“Mọi người tiếp tục đi khám răng cho cháu tôi với.” Ông nội của đứa trẻ nói, chỉ tin tưởng vào các bác sĩ trước mặt.
Không thể xem được, họ không phải là chuyên gia của khoa răng hàm mặt, có thể xem răng ở đâu chứ. Khoang miệng có tính chất chuyên môn và đặc thù riêng của ngành răng hàm mặt, không thể lộn xộn được. Đánh thuốc tê cũng không giống nhau.
Về vấn đề này, trưởng thôn Lý đã sắp xếp một người đặc biệt đợi cơn sốt của đứa trẻ giảm bớt một chút sau khi tiêm, sau đó sẽ cùng đứa trẻ và ông nội Vương đến bệnh viện huyện để khám khoang miệng.
Có rất nhiều bệnh nhân xếp hàng, sau khi khám xong cho bệnh nhân này, một nhóm bác sĩ nhanh chóng trở về vị trí của mình và tiếp tục thăm khám cho các bệnh nhân khác.
Thời gian trôi qua nhanh quá, bất tri bất giác liền trôi qua năm sáu tiếng đồng hồ.
Màn đêm buông xuống.
Chỉ thấy bóng tối không ngăn được dòng người vô tận của người dân muốn đi khám bệnh. Thì ra một số người ở các thôn lân cận nhận được tin quá muộn nên đã đổ xô đến xếp hàng và muốn các bác sĩ của Hiệp hội Y khoa Quốc gia kiểm tra cơ thể cho họ.
Sự nhiệt tình của người dân trong thôn không hề giảm sút, ban thôn đã kéo các ổ cắm, dây điện, bóng đèn trong phòng làm việc để các bác sĩ theo dõi bàn khám bệnh miễn phí.
Đến gần 7h30, vẫn chưa kịp ăn thì gặp bác sĩ. Trưởng thôn Lý và các cán bộ khác trong thôn thảo luận về cách kết thúc phòng khám miễn phí. Dù sao, rất nhiều bệnh nhân và bác sĩ chắc hẳn không thể nhìn thấy hết được.
Làm sao để người dân chịu đi là cả một vấn đề.
“Trời mưa rồi.” Ai đó đang đứng xếp hàng hét lên.
Trời mưa mùa hè này. Sau vài hạt mưa lớn đầu tiên trút xuống, bỗng một cơn mưa lớn cuốn theo gió. Ở lại thôn Thập Nhị gần như cả ngày, ai cũng không biết buổi chiều mưa đã rơi ở huyện lỵ.
Mưa đến mọi người cũng giải tán.
Người dân chạy về nhà trú mưa.
Đội ngũ phòng khám chữ bệnh miễn phí nhân cơ hội đóng cửa. Vì phải gấp rút trở về huyện lỵ, các bác sĩ không ăn cơm ở ủy ban thôn, vội chào tạm biệt một nhóm cán bộ thôn trong đó có trưởng thôn Lý.
“Cảm ơn trưởng thôn Lý, hẹn gặp lại lần sau ạ.” Theo hướng dẫn của Đào Trí Kiệt, thay vì lãnh đạo mới, Hà Quang Hữu đã cảm ơn ủy ban làng đã hỗ trợ mạnh mẽ cho phòng khám miễn phí.
“Không đâu ạ, chúng tôi muốn cảm ơn những gì mà các bạn sĩ đã làm. Anh đã làm việc chăm chỉ để chữa trị cho người dân của chúng tôi bất kể sức lực.” Trưởng thôn Lý bắt tay từng bác sĩ để bày tỏ lòng biết ơn của mình: “Các anh không ăn ở đây, ít nhất hãy mang theo một quả trứng và một chiếc bánh mì hấp. Ăn no bụng khi lên xe ạ.”