Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 898 - Chương 898: Đoàn Người Đến Bệnh Viện Quận

Chương 898: Đoàn người đến bệnh viện quận
Chương 898: Đoàn người đến bệnh viện quận
Chương 898: Đoàn người đến bệnh viện quận




Nói xong, bà nội Văn Quý lo lắng đến cả người run lên, khi biết người thân bị đồn là bị bệnh tâm thần , đánh chết người không đền mạng.

Nhiếp Gia Mẫn hết mực lắng nghe, nghe đến đây thì hiểu được lời của những người lớn tuổi, cau mày nói với học trò: "Gọi cảnh sát!"

Có thể báo cảnh sát, nhưng giáo sư ở nước ngoài có thể không rõ, ở những nơi này mà báo cảnh thì không biết phải đợi đến khi nào thì cảnh sát mới đến. Không còn cách nào khác, đồn cảnh sát gần nhất cũng cách đây rất xa, nước xa không cứu được lửa gần.

Tình hình hiện tại ai có thể dự đoán được, đột nhiên có một người giống như người nhà của bệnh nhân tâm thần đến.

Cũng may bên ngoài ngoại trừ tiếng mưa đã giảm bớt, ùn ùn, tiếng động cơ của xe hơi, có người đến.

Trước cửa nhà Văn Quý có hai chiếc xe nối tiếp nhau, một chiếc xe cứu thương từ bệnh viện quận đến, một chiếc xe tải nhỏ khác chở bác trưởng thôn và hai cán bộ thôn.

"Cuối cùng cũng có người tới." Bà nội Văn Quý đi tới nắm lấy tay cháu trai xúc động đến rơi nước mắt, cảm thấy người trong gia đình đã được cứu.

Văn Quý giúp các bác sĩ cầm chai truyền nước, nước mắt lưng tròng gật đầu với bà nội: Lần này mẹ và em gái cuối cùng cũng có thể đến bệnh viện.

Các bác sĩ trên xe cứu thương của bệnh viện quận bước vào nhà cùng với bác trưởng thôn.

Thấy có rất nhiều người đến, Đại Huy muốn đánh người trong ánh mắt lộ ra vẻ thấp thỏm, lui vào góc tường.

Không ai quan tâm đến những gì anh ta muốn làm, tất cả sự chú ý của mọi người đều là hướng đến những người bị thương.

Tạ Uyển Doanh thay mặt giáo sư Niếp trao đổi với bác sĩ bệnh viện quận: "Bệnh nhi này bị thương nặng, cần phải lên xe cứu thương trước, chẩn đoán sơ bộ có thể là vỡ lá lách."

Các bác sĩ bệnh viện quận hỏi họ danh tính của họ: "Mọi người là?"

"Họ là bác sĩ của Quốc Hiệp, hôm nay đến thập nhị trang khám bệnh, trên đường bị bọn họ kéo tới." Bác trưởng thôn biết được tình hình qua điện thoại, nói với người của bệnh viện quận. Chính vì thế, cán bộ thôn cũng không dám xem nhẹ chuyện này vội vàng chạy xe đến, thực ra là muốn gặp mặt các bác sĩ lớn ở thủ đô.

Nghe thấy là bác sĩ của Quốc Hiệp, bác sĩ bệnh viện quận không nghi ngờ gì nữa, nói với hai người họ: "Mời mọi người đi cùng xe cứu thương đến bệnh viện. Tôi sợ rằng các bác sĩ phẫu thuật của bệnh viện chúng tôi không thể xữ lý được ca bệnh này, bệnh viện của chúng tôi không có khoa phẫu thuật nhi chuyên dụng.”

Lời thỉnh cầu của đối phương được Nhiếp Gia Mẫn đồng ý, bằng không chẳng khác nào bọn họ làm cấp cứu cũng như không.

Đứa bé lên xe cứu thương, mẹ của đứa bé lên xe tải của trưởng thôn, cùng nhau đến bệnh viện quận. Bác sĩ bệnh viện quận nhường chỗ trên xe cứu thương của mình cho hai người Tạ Uyển Doanh, tự mình ngồi xe tải hộ tống mẹ đứa bé.

Văn Quý cùng mẹ ngồi trên xe tải, còn bà nội thì ở lại trong nhà.

Sắp xếp xong, nhân viên mỗi người một việc. Người thì đỡ bệnh nhân, người thì xách đồ.

Tạ Uyển Doanh nói với giáo sư lên xe cứu thương trước, còn mình ở phía sau nhanh chóng thu dọn hộp thuốc của bệnh viện mang đi.

Khi cầm chiếc hộp bước ra khỏi phòng, một người phụ nữ bế một đứa trẻ chạy về phía đến.

"Chồng tôi nói đến tìm bác sĩ, tìm rất lâu rồi không biết là đi đâu. Bác sĩ có ở đó không? Con trai tôi bị ngã bị thương!" Người phụ nữ hét lên.

Người tới chính là vợ của Đại Huy.

Nghe thấy giọng nói của vợ, Đại Huy từ trong phòng đi ra.

Vợ Đại Huy đẩy con trai cho ông, oán giận: "Mệt chết tôi, bác sĩ đi đâu rồi?"

Các bác sĩ và người nhà bệnh nhân Văn Quý đã lên xe cứu thương.

"Có xe cứu thương rồi, lên đi." Quay đầu nhìn thấy xe cứu thương, vợ Đại Huy thúc giục chồng.

Đại Huy ôm con dẫn theo vợ ngăn trước xe cứu thương, nhất định phải một nhà ba người phải chen chúc lên xe cứu thương.





Bình Luận (0)
Comment