Chương 901: Đến bệnh viện quận
Chương 901: Đến bệnh viện quận
"Trên xe có chuyên gia phẫu thuật của Quốc Hiệp phải không?"
Cửa cốp xe cấp cứu mở ra, Nhiếp Gia Mẫn cùng Tạ Uyển Doanh ngồi ở trên xe nghe mấy người mặc áo blouse đứng bên ngoài xe nói chuyện.
Mấy người này đoán chừng là bác sĩ phòng cấp cứu của bệnh viện quận.
Tạ Uyển Doanh quay đầu, nhìn thấy mặt giáo sư Nhiếp đột nhiên có chút trầm mặc im lặng.
Tại sao lại nói về chuyên gia nào đến? Bây giờ không không phải là nên hỏi tình hình của bệnh nhân trước sao? Hỏi danh tính của bác sĩ để làm gì?
Có thể thấy được giáo sư Nhiếp rất đề cao tính chuyên nghiệp của công việc, có thể không thích đối phương tò mò hỏi về thân phận bác sĩ của mình trong những tình huống như thế này. Tạ Uyển Doanh nghĩ, giáo sư ở nước ngoài chính là không biết được tình hình của các nhân viên y tế cơ sở ở trong nước. Cơ sở bình thường nên không có cơ hội học tập với giáo sư giỏi nhất, nghề bác sĩ là phải học hỏi từ những người có kinh nghiệm lâu năm, cho nên khi nghe nói có chuyên gia thủ đô hiếm hoi đến tất cả đều rất phấn khởi.
Giáo sư rõ ràng không trả lời. Tạ Uyển Doanh nhảy xuống xe trước, thay giáo sư và cùng các bác sĩ ở đây thảo luận về tình hình tiếp nhận của đứa trẻ: "Bệnh nhi chưa đầy hai tuổi, mới một tuổi mười tháng, nghi ngờ lá lách đã bị vỡ, cần phải tiến hành làm siêu âm khoang bụng và siêu âm B."
Sau khi cô nói điều này, một số bác sĩ đưa sự chú ý của mình nhìn lên người bệnh nhi: "Không định chụp CT sao?"
"CT sợ là thời gian nhận được kết quả quá lâu, e rằng không kịp." Dựa theo tính cách cẩn thận của Nhiếp Gia Mẫn, giáo sư phải chờ báo cáo chính thức được đưa ra. Bởi vậy trên đường Nhiếp Gia Mẫn đã quyết định làm siêu âm B và siêu âm khoang bụng trước, hai việc này đều giống nhau.
Một số bác sĩ bệnh viện quận nghe được chủ ý của cô, nhìn nhau và nói với cô: "Phẫu thuật của chúng tôi ở đây không thể thực hiện phẫu thuật cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ. Bệnh nhi này còn quá nhỏ, và bệnh viện của chúng tôi đã không thực hiện phẫu thuật cho một đứa trẻ nhỏ như vậy."
“Đưa đứa bé vào phòng cấp cứu trước đi." Tạ Uyển Doanh nói: "Xin hỏi bác sĩ trực khoa ngoại đêm nay của mọi người là ai?"
"Tôi họ Chu, tôi đến từ khoa Ngoại tổng quát của bệnh viện quận, được gọi bởi khoa cấp cứu." Bác sĩ Chu tự giới thiệu bản thân.
Ở phòng cấp cứu của bệnh viện quận, thường chỉ có một bác sĩ trực ca đêm, bác sĩ ở khoa nội trú sẽ được gọi xuống khi cần.
Tạ Uyển Doanh quan sát bằng mắt thường đoán là tuổi của bác sĩ Chu xem ra cũng bằng với bác sĩ Tiểu Tôn. Đó là điều bình thường, thông thường các nhân viên tuyến trước trực ở bệnh viện đều sẽ để những người trẻ làm nhiệm vụ nhằm để tích lũy kinh nghiệm lâm sàng.
Hai bác sĩ phía sau bác sĩ Chu tuổi tương đối lớn, họ có vẻ giống nhân viên y tế cơ sở đến bệnh viện quận để học và là bác sĩ trực.
"Nào nào, giúp tôi đẩy giường cấp cứu đến." Bác sĩ Chu chỉ huy phân công.
Bệnh nhân được mọi người nhanh chóng từ xe cấp cứu đưa vào phòng cấp cứu.
Tạ Uyển Doanh và những người khác đi theo họ suốt quãng đường, có thể thấy phòng cấp cứu ở đây rất nhỏ, chỉ có một giường cấp cứu, quan sát năm giường bệnh, máy theo dõi điện tâm đồ chỉ có một cái, một cái cho nội khoa và một cái cho phẫu thuật.
Phòng chờ ngoài sảnh một trăm mét vuông bên ngoài đều là ghế, bệnh nhân truyền dịch ngồi kín cả ghế. Bệnh viện nhân dân quận tuy nhỏ nhưng khu vực xung quanh chỉ có một bệnh viện tuyến cao nhất, mọi người không thể đi nơi khác mà không đến đây khám chữa bệnh trước.
Quan sát năm giường bệnh là những bệnh nhân nguy kịch mà người nhà không đồng ý được chuyển đến đây để chờ đợi một phép màu. Đó là những gì bác sĩ Chu nói.
Giường cấp cứu trống rỗng, nhưng lại có một xác chết được phủ một tấm vải trắng trên một chiếc giường bên cạnh, người ta nói rằng đang chờ người nhà đến mang đi.
Khi y tá nhìn thấy bệnh nhân mới, cô ấy di chuyển tấm màn che sang và tách nó ra khỏi tầm nhìn của những người xung quanh đang xem náo nhiệt.
Những người khác bị chặn bên ngoài, điều không thể ngăn cản họ đó là sự nhiệt tình học hỏi từ các giáo sư ở thủ đô từ các nhân viên y tế của các bệnh viện tuyến đầu.
Bệnh nhi được đặt lên giường cấp cứu, Tạ Uyển Doanh cùng y tá dặn dò ống thông tĩnh mạch trung tâm trên người bệnh nhi, chỉ cảm thấy tiếng nói sau lưng càng lúc càng lớn. Quay đầu nhìn lại đã thấy đông nghẹt người.