Chương 900: Bác sĩ đi trước
Chương 900: Bác sĩ đi trước
"Trưởng thôn..." Bà nội Văn Quý ở trong phòng sốt ruột vỗ đùi hét lớn gọi người.
Vợ Đại Huy đánh vào người chồng mình Đại Huy: "Anh bị ngốc à? Anh lại để con của họ lên xe cứu thương rồi để con trai chúng ta đợi ở đây? Trời mưa, không biết bao lâu nữa xe cấp cứu mới tới được. Anh phải biết rằng con trai của anh là dòng dõi duy nhất của gia đình anh.”
Khoang mũi Đại Huy phình to thở ra, thở hổn hển như trâu bò.
"Cô." Trưởng thôn nhìn không nổi nữa, nhịn không được nữa, đầu ngón tay chỉ vào mũi vợ Đại Huy: “Cô đừng tưởng rằng người ta không biết, lúc trước cô gả cho người đàn ông này là bởi vì đầu óc của người đàn ông này có chút vấn đề, vì vậy cô mới có thể kiểm soát anh ta. Bây giờ cô lại ở đây làm loạn, cô muốn đổ lỗi cho ai? Ai đã làm ngã con trai của cô? Là cô sợ bị chồng của cô đánh có phải không?”
Sau khi bị bác trưởng thôn nhìn chằm chằm như vậy, vợ Đại Huy sợ hãi và lùi lại về sau.
Trưởng thôn quay đầu lại nhìn Tạ Uyển Doanh: "Bác sĩ, mọi người đi làm việc của mọi người đi, nơi này đã có tôi xử lý. Mọi người hãy mau đi cứu người, đừng để ý tới đám người này.”
Không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng lời nói của bác trưởng thôn chắc chắn có thể tin được. Tạ Uyển Doanh gật đầu xách thùng thuốc nhảy lên xe cứu thương.
Cửa xe cứu thương đóng lại và còi báo động vang lên rời đi.
Vợ Đại Huy run rẩy, khi phát hiện chồng nhìn lại mình, cô ta lập tức lấy tay quệt nước mắt, tay đấm ngực dẫm chân và khóc lớn: "Con trai tôi làm sao bây giờ? Xe cứu thương đi rồi, đi rồi ."
Một khóc hai làm loạn ba thì đòi treo cổ, thật sự là đang cố tình để diễn?
Trưởng thôn hừ một cái sau đó chắp tay bỏ đi, vợ của Nhậm Đại Huy tiếp tục làm loạn, lại đi kêu cứu những xe cứu thương khác.
Trên xe cấp cứu, Nhiếp Gia Mẫn hỏi các sinh viên: "Họ có tìm được một chiếc xe khác để giúp đưa đứa trẻ đến bệnh viện không?"
"Sẽ tìm được." Tạ Uyển Doanh trấn an giáo sư.
Dù sao, trong mắt bác sĩ, cho dù người nhà gây thêm chuyện lần nữa là có tội, nhưng đứa trẻ thì vô tội. Nếu không phải gia đình này ngang ngược vô lý, nhất quyết phải có cả ba người cùng chen chúc lên xe cứu thương, bọn họ có thể đưa đứa nhỏ đến bệnh viện xử lý trước. Nhưng đến bệnh viện, đứa nhỏ kia đại khái chỉ cần sát trùng vết thương trên bề mặt da mà thôi.
Xe cấp cứu chạy một mạch vào thị trấn.
Các huyện thành trên cả nước lúc đó không có mấy người xây dựng lớn, nhà cửa tương đối cũ nát. Giống như bệnh viện quận, những bức tường bên ngoài cũ kỹ và trắng loang lổ sừng sững trong đêm, tổng cộng chỉ có vài tầng và số lượng bệnh nhân có thể điều trị rất hạn chế. Bên trong chỉ có một vài phòng phẫu thuật, căn bản không thể so sánh được với Quốc Hiệp, nơi thực hiện gần một trăm ca môt mỗi ngày.
Môi trường không tốt và nhân viên cũng vậy. Số lượng các bác sĩ có thể thực hiện những ca phẫu thuật phức tạp chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vì vậy, chừng nào bệnh nhân nặng hơn mới được chuyện đến bệnh viện thành phố.
Nhìn vào bệnh viện quận, Tạ Uyển Doanh nhớ lại bệnh viện ở quê hương cô.
Tùng Viên là một thành phố rất nhỏ, hầu hết các bệnh viện trong thành phố chỉ tốt hơn một chút so với bệnh viện quận. Nhiều ca phẫu thuật vẫn không thể được thực hiện. Giống như lúc trước cô gặp được đàn anh Tào, nếu đêm đó đàn anh Tào không ở bệnh viện của anh họ cô, buổi tối đó bệnh nhân kia chỉ có thể chuyển đến tỉnh lỵ để chữa trị, và anh ta có thể sẽ tử vong trong quá trình chuyển viện.
Số lượng bác sĩ ở trong nước dường như ổn, nhưng trên thực tế có rất ít bác sĩ có đủ trình độ kỹ thuật. Đặc biệt là ở cấp độ cơ sở, được gọi là thiếu hụt toàn diện, khiến những người dân bình thường bên dưới khó có thể đi khám chữa bệnh khi gặp bệnh hiểm nghèo.
Điều hoàn toàn trái ngược là tính mạng của những người thân là vô giá trong trái tim của những người dân bình thường.
Xe cấp cứu đã nhanh chóng đến nơi, đến trước cửa phòng cấp cứu bệnh viện quận, bác sĩ trực bên trong nhận được tin báo lúc nãy liền chạy ra đón người.