Chương 904: Bàn luận không chuyển viện
Chương 904: Bàn luận không chuyển viện
Lá lách đã rách ở giai đoạn ba và gần nghiêm trọng đến cấp bốn, cần tính toán đi cắt bỏ toàn bộ lá lách.
Nguyên do làm bác sĩ Chu kinh ngạc như thế là bởi vì, lúc trước bệnh nhi kia đến bệnh viện huyện đã chứng tỏ, khoa ngoại nơi đây không chuẩn bị dụng cụ làm phẫu thuật cho trẻ nhỏ, không có bác sĩ có thể làm được.
“Chỉ có thể đưa lên bệnh viện trên.” Bác sĩ Chu vội vàng nói với Tạ Uyển Doanh và Niếp Gia Mẫn bọn họ, gọi y tá đi gọi điện thoại liên hệ cho bệnh viện gần đây có thể tiếp nhận bệnh nhi.
Tiền bối bác sĩ Chu khả năng nghe không hiểu ý của giáo sư Niếp, Tạ Uyển Doanh giúp giáo sư bổ sung thêm vài câu: “Bác sĩ Chu, không cần gọi điện cho bệnh viện. Ý của giáo sư Niếp là, bệnh nhi phải ở phòng phẫu thuật nơi này tiến hành phẫu thuật, bởi vì thời gian không kịp để đưa đến bệnh viện.”
Bác sĩ Chu đứng ngồi không yên gấp đến độ giơ chân lên nói với cô: “Không phải em không biết, lúc trước không phải tôi đã nói với em rồi sao? Không ai làm được. Truyền máu cho bệnh nhi một chút một, truyền nhiều một chút, dùng hết khả năng giữ mạng cho nó đưa đến bệnh viện thụ lý, chỗ đó có bác sĩ làm phẫu thuật cho em ấy. Đi xe tới có thể mất tầm hai tiếng đồng hồ.”
‘“Hai tiếng quá muộn. Lá lách của em ấy đã rách, đang xuất huyết rất nhiều.” Tạ Uyển Doanh giải thích.
Cô nghe được lời lưu ý này từ Niếp Gia Mẫn. Quay đầu lại, Niếp Gia Mẫn nhìn thấy trong mắt cô hiện lên một tia ánh sáng: Bác sĩ kia chẳng qua chỉ muốn có lời báo cáo mà thôi, tại sao cô lại nghe được lá lách đã rách, trừ phi cô xem hiểu được hình vẽ.
“Không có.” Bác sĩ Chu kiên trì chủ trương của mình, nhìn ra ông ấy rất sợ bệnh nhi chết trên bàn phẫu thuật chỗ này, biểu lộ thái độ cực kỳ không vui với Tạ Uyển Doanh: “Tôi thấy em chỉ là sinh viên, chưa thấy quá bệnh nhân như vậy. Tôi đã gặp rất nhiều bệnh nhân cùng triệu chứng. Nặng hơn em ấy đều có, có thể đưa đến bên trên làm phẫu thuật an toàn.”
“Nặng hơn em ấy là năng hơn bao nhiêu. Nhìn em ấy như vậy lại không nhanh mở ổ bụng xem xét mau chóng cầm máu, lượng máu chảy ra không ước chừng được, em ấy chỉ là một đứa trẻ con.”
Bác sĩ Chu nghe xong lời cô nói thập phần ngạc nhiên: “Em từ đây đưa ra kết luận sao?”
“Lá lách rách nát, tỳ động mạch và tỳ tĩnh mạch vỡ tan, thầy lại bắt mạch dưới bụng của em ấy có tiếng lục đục.” Tạ Uyển Doanh nói.
Phần bụng có tiếng lục đục mà nói, chắc chắn là tích dịch ổ bụng tới gần 1000 mm không sai, khẳng định tình huống của đứa trẻ càng tồi tệ. Bác sĩ Chu nghẹn lời không nói tiếp được: “Cái này…” Muốn cô liệt kê ra số liệu, ông ấy có muốn phản bác thì cũng phải có số liệu tương quan.
Có người nở nụ cười lên tiếng.
Bác sĩ Chu quay đầu, gặp được chuyên gia nói chuyện không có thiện ý giáo sư Niếp đang cười.
Có ít người nhanh mồm nhanh miệng ngụy biện, càng ít người biết ăn nói bằng thực lực. Niếp Gia Mẫn ép không được âm thanh cười trong cổ họng lại, thấy cô ăn nói thẳng thắn khéo léo hóa giải nghi ngờ của người kia, nghe xong làm cho người ta không thể không bật cười thành tiếng.
Nghe thấy giáo sư cười, Tạ Uyển Doanh trước hết không tiếp tục nói, nghĩ tới hình bản thân hình như đang múa rìu qua mắt thợ trước mặt giáo sư.
Sinh viên không nói lời nào, Niếp Gia Mẫn nắm chắc thời gian nói: “Dùng dao đâm xuyên phần bụng, rõ ràng chẩn đoán bệnh cho thấy nên đưa tới phòng phẫu thuật.”
“Nhưng, nhưng mà mổ chính…” Bác sĩ Chu nhìn chuyên gia đến từ thủ đô, nháy mắt liên tục: Đại chuyên gia à, cầu xin các người đừng làm khó chúng tôi, dù mấy người có là Quốc Hiệp cũng không thể làm xằng làm bậy. Không ai làm cũng không thể đuổi bọn họ lên bàn phẫu thuật.
Giáo sư Niếp khiêm tốn, nhưng bác sĩ Chu này căn bản không nghe lọt tai.