Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 905 - Chương 905: Chẩn Đoán Rõ Ràng

Chương 905: Chẩn đoán rõ ràng
Chương 905: Chẩn đoán rõ ràng
Chương 905: Chẩn đoán rõ ràng




Tạ Uyển Doanh vội giúp giáo sư giải thích: “Bác sĩ Chu, nếu các bác sĩ đồng ý, giáo sư Niếp sẽ mổ chính cho bệnh nhi này. Bởi vì bệnh nhi này cũng là lần cấp cứu đầu tiên của anh ấy.”

Chuyên gia đích thân thực hiện ca phẫu thuật, nhận được tin tức này, bác sĩ Chu sững sờ: Lúc nãy cô đã nói rồi mà!

Ai có thể không đồng ý, bệnh viện huyện chỉ mong sao có các chuyên gia từ thủ đô thực hiện phẫu thuật ở đây mỗi ngày.

Bác sĩ Chu gọi điện thoại cho cấp trên trưng cầu ý kiến về cuộc phẫu thuật.

Y tác đã chuẩn bị xong đồ dùng cho việc xét nghiệm chẩn đoán. Thời gian gấp rút, Niếp Gia Mẫn đã tự mình chọc thủng lấy mẫu dịch. Tạ Uyển Doanh ở bên cạnh gặp may, lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến thao tác của giáo sư Niếp.

Tình trạng của bệnh nhi không cần thuốc mê. Lấy tăm bông đã sát trùng cẩn thận khử trùng trên vùng bụng của bệnh nhi, vùng được chọc thường là một phần ba đường viền giữa rốn và xương chậu trước trên. Niếp Gia Mẫn đeo găng tay vô trùng vào rồi cầm lấy ống tiêm lên, nhẹ nhàng đưa đầu kim chích vào vị trí này rồi kéo lại.

Động tác của anh ấy giống như chuyển động chậm, chậm, nhưng khó học theo.

Đừng chỉ nhìn việc chích kim nhẹ nhàng, thực ra cần phải đồng thời quan sát hô hấp ở bụng của bệnh nhi lên xuống như thế nào để thực hiện. Chọn lúc phần cơ ở bụng thả lỏng nhất để đưa vào, bằng cách này, bệnh nhi sẽ cảm thấy ít đau nhất về mọi mặt.

Giáo sư Niếp là một người cực kỳ chu đáo. Tạ Uyển Doanh nghĩ. Đây có lẽ là yêu cầu tối thiểu nhất để trở thành một bác sĩ khoa ngoại, thế nên lần đầu giáo sư Niếp hỏi cô, muốn cô trở thành một thiên thần cho các bệnh nhi.

Bác sĩ Chu đứng một bên, cố gắng mở to mắt nắm bắt cơ hội quý giá để học hỏi từ người thành công.

Máu không đông được lấy ra từ ống tiêm có thể được chẩn đoán là xuất huyết trong ổ bụng.

Liên hệ với bác sĩ gây mê xong, bệnh nhi được đưa đến phòng phẫu thuật.

Đi theo giáo sư Niếp vào phòng phẫu thuật để tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhi, Tạ Uyển Doanh gọi điện cho đàn anh Hà để báo cáo tình hình mới nhất.

“Đợi đã.” Hà Quang Hữu muốn cô nói chậm lại một chút: “Em nói bọn em muốn làm phẫu thuật cho bệnh nhân tại bệnh viện huyện sao?”

“Vâng.”

“Ai quyết định vậy?”

“Giáo sư Niếp. Bởi vì bệnh viện ở đây không có ai có thể thực hiện được cuộc phẫu thuật này, mà bệnh nhi xuất huyết quá nhiều, không kịp đợi đến khi chuyển lên thành phố.”

“Ôi.” Hà Quang Hữu thở dài.

Biết đàn anh lo lắng điều gì, Tạ Uyển Doanh nói: “Bọn em sẽ xin sự đồng ý của gia đình trước. Văn Quý và mẹ cậu ấy đến bệnh viện huyện rồi. Bây giờ em và các bác sĩ ở đây đi gặp bọn họ để lấy giấy đồng ý phẫu thuật. Cán bộ thôn đến cùng với bọn họ.”

Hà Quang Hữu không thể yên tâm được, nói cho cùng không phải là bệnh viện mà bọn họ đang làm việc, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao: “Ở chỗ đó thật sự không có ai có thể thực hiện cuộc phẫu thuật cho đứa trẻ sao?”

“Không có. Bệnh viện huyện là tình huống gì, có lẽ anh cũng hiểu.”

Kỹ thuật ở bệnh viện huyện là như thế, không có sự lựa chọn nào khác. Hoặc là thể hiện lòng nhân từ và các tiêu chuẩn đạo đức cao của bác sĩ, hoặc là đừng thể hiện lòng nhân từ, cứ bo bo giữ mình. Hà Quang Hữu nghĩ rằng Tạ Uyển Doanh đã đúng, tất cả chỉ có thể xem người nhà bệnh nhân có thái độ như thế nào.

Nếu người nhà bệnh nhân thuộc về phái lý trí, thì bác sĩ dám chấp nhận rủi ro. Nếu người nhà bệnh nhân không nói lý, dễ xúc động, thì bác sĩ chắc chắn không dám thực hiện.

Người của bệnh viện huyện cũng nghĩ giống như vậy, cho dù là chuyên gia chủ lực của Hiệp hội Y khoa Quốc gia, nhưng phẫu thuật được thực hiện ở bệnh viện huyện, họ cũng sợ người nhà bệnh nhân gây rối liên lụy đến mình.

“Để anh gọi điện thoại cho giáo sư Đào nói rõ tình hình.” Hà Quang Hữu dặn dò cô: “Tiếng phổ thông của giáo sư Niếp không tốt, lúc trên bàn mổ em nhớ giúp anh ấy trao đổi với y tá.”





Bình Luận (0)
Comment