Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 906 - Chương 906: Chỉ Có Cô Ở Đó

Chương 906: Chỉ có cô ở đó
Chương 906: Chỉ có cô ở đó
Chương 906: Chỉ có cô ở đó




“Vâng.” Tạ Uyển Doanh tiếp nhận chỉ thị.

“Bây giờ bọn anh muốn đến giúp em thì đoán chừng cũng đến không kịp, bọn anh vẫn đang đợi xe đến.” Hà Quang Hữu nhíu mày nói.

Những ngày mưa muốn gọi xe thật sự rất khó, tuy rằng tất cả mọi người vẫn luôn nghĩ cách liên lạc với nhà xe. Chủ yếu toàn là người bị thương, đặc biệt là khi chuyển những người bị thương nặng thì dùng xe cấp cứu là tốt nhất.

Hiện giờ chỉ có một mình cô và người gặp khó khăn trong giao tiếp như Niếp Gia Mẫn mạo hiểm phẫu thuật cho đứa trẻ mắc bệnh nặng, làm cho mấy người bọn họ lo lắng.

“Mọi người làm gì mà để một mình em ấy ở đó vậy?”

Tạ Uyển Doanh nghe thấy giọng nói của đàn anh Chu Hội Thương truyền qua điện thoại.

Chu Hội Thương hướng về phía Khưu Thụy Vân và Thường Gia Vĩ.

“Không phải các cậu nói rằng cần chúng tôi đến giúp sao?” Khưu Thụy Vân làu bàu.

“Họ nhờ tôi chứ không phải các cậu.” Chu Hội Thương nhớ lại cảnh tượng lúc đó rồi bác lại lời của anh ta.

“Cậu cẩn thận hỏi họ lại xem, ngoài nhờ cậu ra có phải họ còn nhờ chúng tôi nữa hay không?” Thường Gia Vĩ chỉ tay về phía mấy thực tập sinh đang đứng ở xa.

Đới Nam Huân cúi đầu không dám lên tiếng. Lúc cậu ta theo giáo sư đến, một lát sau thì thấy có rất nhiều người bị thương hoặc là hoảng sợ. Khương Minh Châu bảo cậu ta đi nhờ người, đương nhiên cậu ta nghĩ gọi càng nhiều người càng tốt.

Bởi vì có nhiều người bị thương, chắc chắn không phải ai cũng bị thương nặng, vả lại ở đây cũng có nhiều bác sĩ.

“Không sao không sao.” Bác sĩ Kim trấn an mọi người: “Tôi biết cô bé Tạ Uyển Doanh này, các cậu cũng đã thấy cô ấy thao tác rồi, biết được tay nghề của cô ấy rất tốt, lại làm việc với người thành công, có lẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Mọi người chưa nhận ra được vấn đề là gì sao. Cô ấy quen thuộc với Niếp Gia Mẫn sao? Cô ấy có thể nghe hiểu được những gì Niếp Gia Mẫn nói không?” Chu Hội Thương nói: “Tiếng phổ thông của anh ấy có thể ở mức độ nào, ai mà không biết. Đây lại là ca phẫu thuật. Cô ấy chưa từng thực hiện phẫu thuật cho trẻ em, nếu cô ấy nghe không hiểu những gì anh ấy nói cũng không biết nên làm gì, lỡ xảy ra vấn đề thì làm sao.”

“Cậu có thể nào đừng tạo thêm căng thẳng nữa được không!” Khương Minh Châu chịu không nổi bèn hét lên một tiếng với anh ta, dù sao thì người trước mặt cũng có thể đang nghe.

Hà Quang Hữu vội vàng cúp điện thoại: “Giáo sư Đào gọi điện tới, sau khi anh nói chuyện với anh ấy xong sẽ gọi lại cho em sau.”

Cuộc gọi của đàn anh bị ngắt kết nối, Tạ Uyển Doanh nắm lấy di động, nhìn trầm ngâm.

Bác sĩ Chu đi phía trước đẩy cửa phòng phẫu thuật ra, đi đến gặp người nhà bệnh nhân.

Mẹ của Văn Quý gãy xương, đang ở trong phòng cấp cứu đợi bác sĩ khoa chỉnh hình đến khám. Chỉ có sau khi Văn Quý biết tin em gái mình sắp làm phẫu thuật thì cán bộ thôn cũng đến cửa phòng phẫu thuật để gặp bác sĩ.

“Ai ký tên?” Bác sĩ Chu hỏi, ước tính Văn Quý vẫn còn nhỏ tuổi: “Cậu ấy là vị thành niên, có thể ký tên được không?”

“Cậu ấy là anh trai của cô bé. Không sao cả, để cậu ấy ở lại đây nghe. Chúng tôi giúp cậu ấy ký tên. Trước đây bà nội của cậu ấy đã giải thích cả rồi.” Cán bộ thôn nói.

Bác sĩ Chu lấy giấy đồng ý phẫu thuật ra để giải thích cho người nhà bệnh nhân: “Làm phẫu thuật chắc chắn sẽ có nhiều loại rủi ro. Có là bác sĩ cũng không dám đảm bảo rằng phẫu thuật có thể thành công 100%. Lá lách bị vỡ của em gái cậu khá là nghiêm trọng, có thể phải loại bỏ để bảo toàn tính mạng trong quá trình phẫu thuật.”

Bác sĩ có ý gì vậy? Còn em gái hai tuổi của cậu phải làm sao? Không có lá lách là gì? Văn Quý nghe xong thì mặt mày tái mét, hoang mang lo sợ. Mãi đến khi nhìn thấy Tạ Uyển Doanh bước ra mới vội lên tiếng: “Chị bác sĩ…”

Tạ Uyển Doanh bước đến, an ủi cậu trước: “Em là một người anh trai tốt.”

Sau khi Văn Quý được khen ngợi, gương mặt cậu dần đỏ lên.

Bác sĩ Chu nhìn Tạ Uyển Doanh: Cháu khen người nhà bệnh nhân để làm gì vậy chứ? Chuyện mà bác sĩ nên làm nhất vào lúc này chính là vạch ra giới hạn với người nhà bệnh nhân, sau này có xảy ra bất hòa trong phẫu thuật mới không vướng víu với người nhà bệnh nhân.





Bình Luận (0)
Comment