Chương 907: Sếp không cho phép chạy trốn khi làm việc
Chương 907: Sếp không cho phép chạy trốn khi làm việc
Ánh mắt của bác sĩ Chu, Tạ Uyển Doanh hiểu rõ. Cô ấy muốn nói rằng: “ Văn Quý, chị giải thích với em một chút nhé”.
Văn Quý gật đầu, nghe chị bác sĩ nói .
“ Lá lách là cơ quan quan trong nhất của con người, nhưng, nếu phải cắt bỏ nó, không đồng nghĩa với việc bệnh nhân không thể sống sót nếu không có nó nữa, rất nhiều bệnh nhân vì để bảo toàn tính mạng chỉ có thể cắt bỏ nó đi. Bởi vì lá lách là cơ quan lưu trữ máu, một khi đã chảy nhiều máu thì có thể sẽ không có cách nào cầm máu được. Cho nên đến lúc đó không chỉ xem lá lách có giữ được không, mà còn phải tính toán kỹ để giữ mạng sống”.
“ Nói như vậy, em gái em mới chỉ hai tuổi, sau này liệu...”.
“ Bác sĩ Chu vừa nói với em như vậy, nói về tình huống xấu nhất. Thực ra phẫu thuật lá lách có một số cái hay, ngoài việc cắt bỏ toàn bộ lá lách, bác sĩ sẽ lựa chọn chỉ cắt một phần lá lách tùy theo tình trạng của bệnh nhân, hoặc áp dụng cách cấy mô lá lách tự thân để giữ lại chức năng của mô lá lách. Cuối cùng là lựa chọn phương pháp phẫu thuật nào, phải đợi bác sĩ phẫu thuật kiểm tra tỉ mỉ tình trạng tổn thương lá lách của bệnh nhân xong mới đưa ra quyết định. Có điều em yên tâm, các chị là bác sĩ, nhất định trên góc nhìn của khoa học sẽ tính toán tổng hợp toàn diện để làm cho em gái cháu. Em là một người anh tốt, em cũng từng đi học, em lựa chọn đuổi theo xe của bác sĩ, chị tin rằng em sẽ suy xét về vấn đề của em gái em.” Tạ Uyển Doanh chầm chậm nói với cậu bé, không vội vàng không nóng nảy, trong lời nói chứa đầy sự tin cậy ấm áp như người nhà vậy.
Những người bên cạnh nghe giọng nói dịu dàng của cô ấy, buồn phiền đều tan biến hết rồi.
Bác sĩ Chu tâm phục sau khi nghe xong. Thực sự những lời nói cứng nhắc của cô ấy còn kỳ diệu hơn so với những lời nói của người nhà.
Những đạo lý mà bác sĩ nói Văn Quý nghe đều hiểu hết, biểu cảm của một cậu bé 15 tuổi nghiêm túc giống như một người trưởng thành vậy. Trẻ con sinh trong gia đinh nghèo đều biết lo liệu việc nhà sớm. Chị bác sĩ phải hiểu rất rõ cậu bé, mới nói ra câu cậu bé chủ động đuổi theo xe của bác sĩ. Câu nói này đã gợi lên cảm xúc nằm sâu trong trái tim của cậu bé, khiến cậu bé đối diện với tâm tư của mình. Gật nhẹ đầu, Văn Quý nói: “ Bác sĩ, chỉ cần giữ được tính mạng của em gái em, cho dù em ấy không còn lá lách chỉ cần có thể sống tiếp, cho dù em ấy không may ...”.
Ít nhất cậu bé và bà đã cố gắng hết sức, bác sĩ đã cố gắng hết sức, sẽ không phải hối tiếc.
Đúng là một cậu bé ngoan đáng tin cậy. Tay anh cán bộ thôn vỗ vỗ vào vai cậu bé: “ Đừng lo lắng, bác sĩ của bệnh viện lớn ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Văn Quý ngẩng đầu hỏi chị bác sĩ: “ Em có thể làm được gì, hãy nói cho em biết đi”.
“ Đợi ở đây, người nhà đợi ở ngoài cửa phòng phẫu thuật có thể cho bệnh nhân biết, trên thế gian này còn có người đợi cô bé về nhà”. Tạ Uyển Doanh nói.
Giọng nói bình tĩnh của chị gái làm cho mắt cậu bé ngấn lệ, tách, giọt nước mắt lăn xuống, Văn Quý gật mạnh đầu: “ Anh sẽ ở đây, thay bố mẹ và bà ở đây đợi em gái trở về”.
Cán bộ thôn giúp gia đình họ kí tên đồng ý phẫu thuật.
Tạ Uyển Doanh và bác sĩ Đồng Chu vội quay trở lại phòng phẫu thuật.
Phòng phẫu thuật của bệnh viện huyện có chắc chắn sẽ kém rất nhiều so với Hiệp hội quốc gia, là một phòng phẫu thuật thống cũ kĩ không sạch sẽ, đặc biệt là có cửa số có thể thông gió, trước và sau khi làm phẫu thuật đóng chặt cửa sổ dùng thuốc và tia cực tím để khử trùng, khi phẫu thuật lại đóng chặt cửa sổ lại. Ban ngày lúc làm phẫu thuật thậm chí có thể tận dụng được ánh sâng bên ngoài cửa sổ.
Môi trường không tốt, không vấn đề gì, làm phẫu thuật quan trọng nhất là kĩ thuật của bác sĩ. Còn nhớ lúc trước anh Tào cũng ở trong phòng phẫu thuật như vậy, giúp người bệnh ở quê cô làm một ca phẫu thuật cấp cứu lớn. Tạ Uyển Doanh cảm thấy rất tự tin, đập tay với bác sĩ Chu.
Vì kinh nghiệm gây mê toàn thân cho các bệnh nhi của bác sĩ gây mê bệnh viện huyện không nhiều, Niếp Gia Mẫn không yên tâm, trong phòng phẫu thuật bác sĩ gây mê đang dẫn ống và dùng thuốc gây mê cho đứa trẻ rồi, quay lại thấy hai người họ đang đi vào, Niếp Gia Mẫn thúc giục: “ nhanh lên”.