Chương 914: Chủ động xin đi
Chương 914: Chủ động xin đi
"Chúng tôi không vất vả, là giáo sư vất vả!" Trong giọng nói của bác sĩ Châu có chút kích động, đêm nay anh ta theo đại lão thủ đô làm xong phẫu thuật cấp cứu, sau này có thể thổi da trâu trước mặt người khác rồi.
Cởi áo phẫu thuật và găng tay, tháo khẩu trang ra, Niếp Gia Mẫn xoay người ngẩng đầu nhìn thấy bốn đồng nghiệp xuất hiện trong phòng phẫu thuật, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn: "Sao mọi người lại ở đây?”
Bốn người bọn Hà Quang Hữu nhận được câu hỏi này của anh ấy, đột nhiên mới ý thức được chuyện lớn: bọn họ cũng không thể nói là lo lắng đại lão làm phẫu thuật không tốt nên mới chạy tới xem được.
"Cái này..." Bác sĩ Kim quay đầu nhìn ba đồng nghiệp khác, phải làm sao bây giờ.
Khương Minh Châu nhìn trần nhà, khổ tư thiền định.
Khâu Thụy Vân nhìn về phía Hà Quang Hữu.
Hà Quang Hữu rối như tơ vò.
Trên bàn phẫu thuật nhìn thấy các tiền bối đến, Tạ Uyển Doanh rất nhanh nghĩ đến cuộc điện thoại lúc trước đã nói với các giáo sư, nói: "Giáo sư Niếp, lúc trước nhóm giáo sư Hà đang chờ xe đưa người bị thương tới. Bây giờ công việc gần như đã được hoàn thành nên đến để báo cáo cho thầy ạ.”
Tiểu học muội nói rất hay. Khương Minh Châu phản ứng trước, hùa theo: "Đúng, là như vậy.”
Bác sĩ Kim nhíu lông mày, bản thân không giỏi nói dối trước mặt lãnh đạo.
Hà Quang Hữu và Khâu Thụy Vân thuận theo bậc thang mà Tạ Uyển Doanh đưa ra nói tiếp: "Có hai người bị thương tương đối nặng cần xe cứu thương đưa đi, cho nên vẫn ở trong thôn chờ xe.”
"Tình huống bây giờ là như thế nào?" Niếp Gia Mẫn hỏi, đáy mắt đen nhánh của anh ấy có chút ý cười, hiển nhiên là nghe ra sinh viên đang cho mấy người này bậc thang.
"Trong phòng cấp cứu. Bác sĩ Chu và bác sĩ Thường đang hỗ trợ cấp cứu." Hà Quang Hữu nói, đồng thời nhìn ra không lừa gạt được đại lão, cùng Niếp Gia Mẫn vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Giáo sư Niếp, tôi và giáo sư Đào đã nói qua qua điện thoại, nhưng hình như chủ nhiệm khoa ngoại của bọn họ không tới.”
Khi nghe anh ta nói điều này, Niếp Gia Mẫn hiểu và nói: "Ca phẫu thuật tối qua phải được thực hiện ngay lập tức. Tối nay sau khi tình trạng của bệnh nhi ổn định, ngày mai sẽ tìm cách chuyển đến khoa ngoại nhi của bệnh viện chúng ta. Tôi nghe nói tài xế đâm người đã trả tiền thuốc men.”
"Vâng, cảnh sát đã bắt được tài xế gây tai nạn." Hà Quang Hữu vừa đáp vừa có suy nghĩ giống Niếp Gia Mẫn và Tạ Uyển Doanh, như vậy tiền thuốc men của người bị thương ít nhất cũng sẽ được giải quyết trong thời gian ngắn.
Khi chuyển bệnh nhi đến phòng bệnh, Tạ Uyển Doanh nghe bác sĩ Chu nói, bệnh viện huyện không có ICU.
"Giáo sư Niếp." Tạ Uyển Doanh vội vàng đuổi theo Niếp Gia Mẫn ở ngoài phòng phẫu thuật: "Không có giường ICU, cố gắng để cho cô bé ở phòng bệnh bình thường một đêm. Em sẽ ở lại với cô bé tối nay và sẽ gọi cho giáo sư nếu có chuyện gì xảy ra ạ.”
Chủ động yêu cầu chăm sóc cho bệnh nhân vào ban đêm, đây chắc chắn là biểu hiện của một bác sĩ tốt. Phải biết rằng hiện tại không nói đến bác sĩ, chỉ là sinh viên y khoa cần tích lũy lâm sàng, đều không có mấy người nguyện ý làm như vậy.
Bởi vì làm như vậy quá khó khăn và mệt mỏi. Là mệt mỏi, là khó khăn, không có cơ thể tốt thì hoàn toàn không thể chịu đựng được, hầu hết các sinh viên y khoa chỉ có thể từ bỏ, để ngày mai có thể tiếp tục làm việc và học tập.
Quay đầu lại, Niếp Gia Mẫn đánh giá đôi mắt tinh thần sáng láng của cô, tuy là tán thưởng nhưng cũng không đồng ý: "Phải tìm người khác, không thể để một mình em ở lại.”
Làm giáo sư phải suy nghĩ chu đáo, không thể chỉ nghĩ đến nhiệt huyết của sinh viên y khoa.
"Tối nay tôi ở lại cùng với cô ấy." Khâu Thụy Vân ở phía sau Tạ Uyển Doanh đi ra chủ động xin ở lại.
Hà Quang Hữu giúp Niếp Gia Mẫn đưa ra quyết định, nói: "Giáo sư Niếp, để cho hai người bọn họ trực đi.”
Vì vậy, ngoại trừ hai người bọn họ, các bác sĩ khác trở về nhà khách đã đặt trước để nghỉ ngơi.
Lúc đi, Khương Minh Châu nhiệt tình hỏi tiểu học muội: "Sáng mai chị mang bữa sáng tới cho em, em muốn ăn cái gì?”