Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 915 - Chương 915: Đàn Anh Gọi Đến

Chương 915: Đàn anh gọi đến
Chương 915: Đàn anh gọi đến
Chương 915: Đàn anh gọi đến




"Bánh mì sữa đậu nành, em ăn gì cũng được." Tạ Uyển Doanh cảm ơn đàn chị, dù sao cô đối với ăn uống vẫn không quá để ý, chỉ cần có thể ăn no là được.

"Chị tìm sữa bò tới cho em." Đêm nay tiểu học muội đã biểu hiện xuất sắc, Khương Minh Châu quyết định bổ sung dinh dưỡng cho cô, vỗ lên vai cô.

Tạm biệt với mọi người, Tạ Uyển Doanh và Khâu Thụy Vân đưa bệnh nhi sau phẫu thuật đến phòng bệnh.

Đêm nay Bác sĩ Châu làm nhiệm vụ, làm xong mấy giờ phẫu thuật rất mệt mỏi, vụng trộm ngáp dài, đi tới phía sau Tạ Uyển Doanh nói: "Tôi đã nói chuyện xong với các y tá rồi, cô có thể ngủ ở giường trong phòng trực của bọn họ. Chúng tôi không có bác sĩ nữ trong khoa vì vậy không có phòng trực riêng của các bác sĩ nữ.”

"Cám ơn bác sĩ Châu." Tạ Uyển Doanh cảm tạ nói.

"Vị bác sĩ Khâu kia có thể đến phòng trực của bác sĩ nam chúng tôi ngủ." Ánh mắt nhỏ tràn ngập chờ mong của bác sĩ Châu nhìn Khâu Thụy Vân, hy vọng trong phòng trực có thể cùng đồng nghiệp bệnh viện lớn thủ đô trao đổi thêm vài câu.

Khâu Thụy Vân không để ý đến những thứ khác, ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra tình huống dẫn lưu của bệnh nhi, đồng thời hỏi Tạ Uyển Doanh về tình hình xuất huyết của bệnh nhi trong quá trình phẫu thuật.

"Mất máu tổng cộng khoảng 1.000 ml, trong phẫu thuật đã từng có hiện tượng rối loạn nhịp tim." Tạ Uyển Doanh không phủ nhận tính nguy hiểm của ca phẫu thuật tối nay. Nói thật, nếu như không có đại lão như giáo sư Niếp tọa trấn, phẫu thuật như vậy căn bản là muốn chết.

Nghe xong lời này của cô, vẻ mặt Khâu Thụy Vân có chút nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào máy theo dõi điện tâm đồ, đồng thời nói với cô: "Em đi ngủ đi. Sáng mai cho dù là lấy máu thì đoán chừng nơi này cũng không thể làm xong toàn bộ hạng mục kiểm tra chúng ta muốn làm cho cô bé. Chỉ có thể chờ đêm nay ổn định lại rồi sáng mai nhanh chóng chuyển viện.”

"Vâng." Trong lòng Tạ Uyển Doanh cũng không dám buông lỏng bệnh tình của bệnh nhân.

Lực lượng kỹ thuật của các cơ sở y tế cơ sở như bệnh viện huyện là rất hạn chế.

Trước cửa phòng bệnh, Văn Quý thò đầu nhìn vào. Sau khi em gái cậu đã hoàn thành ca phẫu thuật, một giáo sư đi ra và nói với cậu về tình hình của em gái mình, nói rằng phẫu thuật thuận lợi nhưng cần chú ý đến sau phẫu thuật.

Có chị bác sĩ ở đây, Văn Quý rón rén đi vào phòng bệnh, sợ đánh thức em gái, mắt lén nhìn em gái, vừa nhỏ giọng hỏi chị bác sĩ: "Chị ơi, em gái em thế nào rồi ạ?"

"Đừng lo lắng, đêm nay sẽ có bác sĩ theo dõi cô bé. Bác sĩ Niếp hẳn là đã nói với em rồi, ngày mai cô bé sẽ chuyển đến bệnh viện lớn, không sợ nữa.” Tạ Uyển Doanh nói cho cậu biết.

"Mẹ em..." Văn Quý đến tìm chị gái bác sĩ chính là vì chuyện này, trong lòng ưu sầu lần này mẹ và em gái sợ là muốn tách ra ở hai bệnh viện. Mẹ Văn Quý bị thương không nặng, không cần phải đến bệnh viện lớn.

"Chị sẽ cho em số điện thoại của chị. Có chuyện gì em gọi cho chị.” Tạ Uyển Doanh đem số điện thoại của mình ghi trên giấy cho cậu.

Hai tay Văn Quý tiếp nhận tờ giấy số điện thoại di động của cô, quý trọng gấp lại để trong túi quần, lại đi ra ngoài là đi tìm cán bộ thôn thương lượng. Bà nội nói, có việc gì thì tìm cán bộ thôn hỏi xem phải làm thế nào.

"Tạ Uyển Doanh." Khâu Thụy Vân cầm điện thoại di động tới đưa cho cô: "Ra ngoài nghe, là điện thoại của giáo sư Đào.”

Đàn anh Đào gọi tới. Tạ Uyển Doanh nhận lấy di động đi ra ngoài cửa, tìm một góc yên tĩnh nghe đàn anh chỉ thị.

Đàn anh Đào dễ nói chuyện, không biết sẽ đánh giá chuyện tối nay như thế nào.

"Doanh Doanh." Thanh âm ôn hòa của Đào Trí Kiệt từ đối diện truyền tới: "Hiện tại đã muộn rồi. Gần 2 giờ rồi.”

Tạ Uyển Doanh đột nhiên mới ý thức được thời gian đã muộn như vậy.

"Phẫu thuật với giáo sư Niếp, cảm giác thế nào?"

"Cũng được ạ."

Đào Trí Kiệt ở đối diện chớp chớp mắt: Anh ta chỉ là thăm dò một chút mà tiểu học muội đầu gỗ đã trực tiếp nói ra rồi.

"Chứng tỏ là em làm không tệ có phải hay không?"

Giọng điệu này của đàn anh Đào có chút quái, hình như là khen ngợi cô sao?

Tạ Uyển Doanh cẩn thận nói một chút: "Đều là làm dưới sự hướng dẫn của giáo sư Niếp, có đôi khi động tác vẫn còn có chút do dự ạ.”

"Lần đầu tiên làm, rất bình thường."

"Vâng ạ, giáo sư Niếp cũng nói là bình thường, bảo em không phải sợ hãi."

Niếp Gia Mẫn thật sự nói với cô như vậy sao? Đào Trí Kiệt ở đối diện cầm điện thoại di động cúi đầu phảng phất đang suy nghĩ cái gì, trong mắt sớm đã không có ý cười, bất quá bên này Tạ Uyển Doanh không nhìn thấy mà thôi.





Bình Luận (0)
Comment