Chương 919: Một lần ngã, cả đời khôn
Chương 919: Một lần ngã, cả đời khôn
Bệnh viện là nơi có nhiều vấn đề về an ninh nhất. Vì vậy đồn cảnh sát trong khu vực đều gần bệnh viện.
Những người bị đánh không thể giải thích được lý do vì sao họ bị thế, người nào mà không cảm thấy ủy khuất, không cảm thấy tức giận muốn chết. Bảo vệ nhớ rõ mấy ngày trước bởi vì một nữ y tá bị người nhà bệnh nhân kéo tóc vì tiêm không đúng, khóc lóc ào ào, đến nỗi ngày hôm sau không dám đến làm việc, nói là tâm lý bị ám ảnh.
Tạ Uyển Doanh rất bình tĩnh, cô không rơi một giọt nước mắt nào, không nói một câu tức giận. Nếu so sánh, Khương Minh Châu còn tức giận hơn cô một chút.
Giận dữ và khóc lóc là thuộc về cảm xúc phát tiết, Tạ Uyển Doanh biết rằng điều đó là vô ích. Mọi ngành nghề đều có rủi ro nghề nghiệp. Giống như cô đã từng là một bác sĩ bệnh lý trong khoa xét nghiệm, rủi ro nghề nghiệp lớn nhất là một số kết quả được đưa ra không nhất quán bởi bệnh nhân khiếu nại. Tuy rằng mỗi lần tìm được nguyên nhân phát hiện lỗi không phải thuộc về cô, trong lòng cô cũng cảm thấy nghẹn khuất. Dần dần, đã biết kìm nén lại. Ví dụ như mẫu vật lâm sàng đưa tới, cô phải xác định nhiều lần xem xét việc lấy mẫu có đạt tiêu chuẩn hay không, đến phòng khám để giao tiếp nhiều hơn, xây dựng mối quan hệ tốt với người khám là rất quan trọng.
Giống như sự cố lần này, ngã một lần khôn hơn một chút. Hóa ra mục đích của gia đình này là không đưa em bé đến gặp bác sĩ, mà là tìm một bác sĩ để đổ lỗi. Cô sẽ ghi nhớ về việc này, và sẽ đổ lỗi lại cho các thành viên khác trong gia đình này sau này.
“Xong rồi, thuốc tím này có màu đậm quá phải không?” Khi tăm bông chấm thuốc đến chỗ sưng trên mặt Tạ Uyển Doanh để sát trùng, Khương Minh Châu đột nhiên phát hiện làn da của cô ấy bị dính rất nhiều vết thuốc tím, lập tức thu lại động tác, "Chị đi lấy chút cồn .”
Tạ Uyển Doanh không có gương để nhìn, không rõ đã xảy ra chuyện gì, dù sao đàn chị cũng không có khả năng hại cô.
Rầm rầm, Khương Minh Châu chạy tới tìm cồn, lau thuốc tím bôi lên cho cô, lau đi lau lại vài lần. Không biết có phải làn da của Tạ Uyển Doanh rất mẫn cảm với lọ thuốc tím hay không, mảng màu tím lớn trên khóe miệng dùng cồn lau thế nào cũng không lau sạch được, vẫn có màu tím nhàn nhạt đọng lại. Đoán chừng cần chờ lớp da này tự mình chuyển hóa.
“Không sao đâu.” Tạ Uyển Doanh an ủi đàn chị Khương đang lo lắng.
Khương Minh Châu ngẫm lại không còn cách nào khác, gọi điện thoại cho đồng nghiệp của cô ở nhà khách gọi lấy cồn i-ốt, bởi vì phòng cấp cứu của bệnh viện quận không có cồn i-ốt.
Nhìn thấy đàn chị Khương gọi điện thoại, Tạ Uyển Doanh mới nhớ ra cô đến phòng xét nghiệm để lấy kết quả, không biết vì sao Khưu Thụy Vân không gọi điện thúc giục cô, mà lại gọi về phòng bệnh hỏi.
“Bác sĩ Chu nói kết quả đã trả về, tôi cho rằng cô thúc giục. Sao cô không đến phòng xét nghiệm à?” Khâu Thụy Vân nói sau khi nhận được cuộc gọi của cô.
“Có chút việc, cho nên…” Tạ Uyển Doanh không tiện nói rõ việc mình đã bị đánh.
Khương Minh Châu bên cạnh gọi điện thoại xong cho đồng nghiệp, đồng nghiệp trong nhà có khách nên rất ồn ào, náo loạn.
Nhóm người đầu tiên chạy tới là bác sĩ Diêu Khiết và tiến sĩ Kim người đã trả lời điện thoại, hai người cầm cồn i-ốt chạy đến.
Điều mà mọi người không ngờ đó chính là, nhóm thứ hai Chu Hội Thương chạy tới khiến hai cô càng cảm thấy ồn ào hơn, tay đỡ kính và mạnh miệng chửi mắng: “Người bắt được chưa? Phải đánh trả. Đừng chỉ giảng dạy, bọn chúng phải bị kết án và phải bồi thường chi phí y tế.”
Mấy đồng nghiệp nghĩ anh ta đây là vì gì mà kích động, chẳng lẽ từng bị đánh nghiêm trọng hơn Tạ Uyển Doanh?
Chu Hội Thương chỉ nghĩ: Bạn học cũ Tào Dũng nếu biết cô gái mình thích bị người ta đánh sẽ bị tức chết. Điều tồi tệ nhất là chính bản thân anh đã đi cùng với anh ấy, và anh nghĩ dường như không dễ dàng giải thích trước mặt Tào Dũng khi anh ấy quay trở lại.
Đám người Diêu Khiết quay đầu, phát hiện người kia, Thường Gia Vĩ, biểu hiện càng cổ quái, quái dị, khiến người ta nghi ngờ.
Nhìn mặt Tạ Uyển Doanh nửa ngày, cuối cùng Thường Gia Vĩ rốt cục cũng phun ra một câu: “Khuôn mặt xinh đẹp như vậy sao có thể trở nên như thế này.”