Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 920 - Chương 920: Lọ Thuốc

Chương 920: Lọ thuốc
Chương 920: Lọ thuốc
Chương 920: Lọ thuốc




Lời nói của tay chơi này có ý tứ gì? Khương Minh Châu nhạy bén hỏi anh: “Anh nói là tôi à?”

“Có phải là cô hay không, hóa ra cô là người bôi thuốc tím cho cô ấy.” Thường Gia Vĩ nhíu mày với cô “Tôi nói, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy không biết bị ai vẽ thành xấu xí. Hại tôi nhìn nửa ngày, sợ có phải là cô ấy muốn hủy dung hay không.”

Thật là một tay chơi, không phải bạn gái của mình mà giả vờ đau lòng cái gì. Khương Minh Châu thiếu chút nữa chửi ầm lên, vuốt cặp kính trên sống mũi tức giận nói: “Là ai sáng sớm mang bữa sáng đưa tới cho các anh ăn? Các anh ai nấy đều ngủ như heo chết, nếu như không phải tôi sáng sớm tới thì các anh cũng không biết chuyện này!”

Tự biết mình có chút đuối lý, Thường Gia Vĩ nói: “Tôi không phải nói cô không quan tâm đến người khác, tôi nói là không nên lấy thuốc tím bôi lên mặt cô ấy.”

“Tôi đến phòng cấp cứu tìm nửa ngày, ở đó chỉ có thuốc tím và thuốc đỏ, không có cồn i-ốt. Cồn i-ốt quá kích thích.” Khương Minh Châu kích động đến mức giọng nói thay đổi, cô đây là sốt ruột mới lấy thuốc tím khử trùng cho cô ấy.

Đàn chị bị người ta chỉ trích, Tạ Uyển Doanh vội vàng lên tiếng thay: “Tôi không sao. Thuốc tím là chất khử trùng mà.”

“Thuốc tím không nên thoa lên trên mặt.” Chu Hội Thương ở bên cạnh đột nhiên bổ sung một câu, nhận thức được lời Thường Gia Vĩ nói có chút đạo lý. Vết tím trên mặt Tạ Uyển Doanh tương đối nặng, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Bên ngoài có hai người vội vã đi đến, là Hà Quang Hữu và Nhiếp Gia Mẫn chạy tới. Hai thực tập sinh còn lại chưa tới, bị gọi đi đưa hành lý của mọi người lên xe buýt trước.

Bước vào phòng bảo vệ, Nhiếp Gia Mẫn đứng ở cửa như sợ hãi, chân cắm xuống đất, không nhúc nhích, một đôi mắt kinh ngạc rơi trên mặt cô học trò, rõ ràng viết hai chữ choáng váng, gần như bị thu nhỏ lại thành một vòng tròn.

Biểu tình khoa trương của giáo sư Nhiếp cuối cùng cũng làm cho Tạ Uyển Doanh ý thức được hình như có chỗ nào đó không đúng. Mặc dù vậy, cô không cảm thấy vết thương trên mặt mình quá nghiêm trọng, dù sao sau khi lấy đá chườm, cảm giác đau đớn cũng giảm bớt rất nhiều.

Quay đầu lại, Tạ Uyển Doanh thấy chiếc gương nhỏ treo trên tường của phòng bảo vệ, vội vàng bước tới hai ba bước để nhìn khuôn mặt mình trong gương.

Trong gương lộ ra khuôn mặt, má trái hơi sưng lên nhưng không nghiêm trọng lắm, không nhô cao như ngọn núi, cũng không quá đỏ. Ngược lại khi bôi một mảng thuốc tím kia, màu sắc mười phần dọa người. Có thể là màu da của cô không phù hợp với màu tím của lọ thuốc, vì vậy màu sắc tương phản mang lại cho mọi người tác động thị giác quá mạnh mẽ.

“Có thể lấy một miếng gạc hoặc miếng băng dán để che bớt màu.” Tạ Uyển Doanh cân nhắc dùng biện pháp gì để bù đắp. Sai lầm này khẳng định không thể trách lòng tốt của đàn chị được. Thuốc tím không phải là thuốc có thể dùng một cách bừa bãi được, chỉ là màu sắc hơi đậm một chút, đàn chị cũng là không bột đố gột nên hồ mới cầm lấy lọ thuốc tím.

Chủ yếu là bộ dạng này mà đi ra ngoài, với tư cách là một bác sĩ, nếu gặp phải bệnh nhân đau tim sẽ dọa bệnh nhân sợ đến phát tác bệnh tình.

“Nhìn kìa, tôi nói rồi, thuốc tím không được. Dù sao tôi cũng là bác sĩ phẫu thuật, chưa bao giờ bôi thuốc tím lên mặt người ta. Huống chi lại là bôi thuốc tím lên mặt một người đẹp như này, tôi nhìn mà đau lòng.” Thường Gia Vĩ, lòng đầy tâm tư mà chau mày nhìn khuôn mặt Tạ Uyển Doanh.

Cái miệng của vị công tử nhà giàu này không chút kiêng nể gì cả, Khương Minh Châu cùng Chu Hội Thương quay đầu cùng một chỗ rống hắn: “Câm miệng đi!”

“Tôi đi tìm miếng băng dán.” Diêu Khiết lựa chọn làm việc trước, cảm giác được hiện tại nơi này giống như một bãi nước đục, lại có lãnh đạo ở đây, cô sợ mình lại nói gì đó sai.





Bình Luận (0)
Comment