"Đúng, chúng tôi không nói sẽ ngừng khám. Người cần cấp cứu không biết muốn làm thủ tục gì mà mãi không chịu đi ra. Cũng may chủ nhiệm Lữ đã tới." Bệnh nhân và người nhà đi theo phàn nàn, đồng thời cảm ơn chủ nhiệm Lữ.
Chủ nhiệm Lữ cười cười: "Không có gì, không có gì đâu."
Người tới rời đi càng nhanh, cuối cùng Tạ Uyển Doanh và những người khác cũng thấy rõ trường hợp này như thế nào.
Bắt gặp một thanh niên trẻ tầm 20 tuổi đang đẩy xe lăn. Một người phụ nữ trung niên ngoài 40 tuổi đang ngồi trên chiếc xe lăn, phía trên bên phải trán bà ấy được quấn băng dày và cố định chặt. Hẳn là bước sơ cứu đơn giản trước khi đi cấp cứu. Đây là nữ bệnh nhân và con trai của nữ bệnh nhân.
Về phần chủ nhiệm Lữ, làm được đến chức Phó trưởng khoa, tuổi mới năm mươi mấy, dáng người không khác gì đàn ông trung niên bình thường, hơi mập, trên mặt có chút dữ tợn, không đeo kính. Tóc ông hẳn từng đi nhuộm, không thấy sợi tóc bạc.
Đến nơi này làm bác sĩ thâm niên, chỉ là kinh nghiệm về lâm sàng vô cùng phong phú nhưng lại tạo được cho bệnh nhân cảm giác đáng tin cậy.
"Tránh ra, tránh ra!" Bác sĩ Vương thấy sinh viên y đứng cản đường liền trừng mắt nhìn.
Những sinh viên y đó không biết đứng đấy làm cái gì vừa rồi phản ứng kêu tránh sang một bên, nhường đường cho chủ nhiệm và bệnh nhân.
Tạ Uyển Doanh sớm đã mắc lừa đám người đứng sau hành lang, không rõ tại sao bác sĩ Vương lại nhìn thẳng cô, gọi cô tiến lên đây.
Thanh niên đẩy xe lăn của nữ bệnh nhân vào phòng thay thuốc, y tá đỡ người bệnh ngồi ở đầu giường trong phòng thay thuốc rồi kiểm tra giường.
Chủ nhiệm Lữ nghe thấy tiếng bác sĩ Vương gọi người, quay đầu lại hiếu kỳ liếc bác sĩ Vương một cái.
Nhận thấy chỉ thị của chủ nhiệm Lữ, bác sĩ Vương đi tới. Ghé sát tai chủ nhiệm Lữ nói: "Đó là sinh viên lớp tám năm Hiệp hội Y khoa Quốc gia. Đêm nay, Hoàng Chí Lỗi ở bệnh viện chính đi vòng quanh toàn bộ các phòng trong bệnh viện, không biết tại sao lại muốn cô bé này ở lại trong phòng."
Chủ nhiệm Lữ híp mắt lại, nói tiếp: "Nếu đã như vậy, cậu để cho em ấy đi cùng học hỏi đi."
Theo kinh nghiệm làm sinh viên y trong quá khứ, Tạ Uyển Doanh có thể cảm nhận được tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn mình với ánh mắt bỡn cợt. Đối với chuyện này, cô giữ tỉnh táo, kiềm chế lại rồi tiến vào trong phòng thay thuốc.
Chủ nhiệm Lữ đưa cho y tá găng tay khử khuẩn, bóc băng dính trên băng gạc của bệnh nhân xuống.
Bệnh nhân hừ…hừ trong miệng kêu đau.
Sau khi bóc băng dính ra, miệng vết thương dán vào băng gạc, rõ ràng cho thấy dính chặt, không tháo dễ dàng được. Bất quá bệnh nhân kêu đau, càng làm bác sĩ khó xử lý vết thương hơn. Chủ nhiệm Lữ nghĩ tới một chuyện, nói với bác sĩ Vương: "Để em ấy làm thử xem."
Tạ Uyển Doanh không biểu cảm, bỏ qua đám sinh viên y đứng đằng sau xem trò hề bởi vì họ đều đoán được đây là lần đầu tiên cô tới thực tập, căn bản có lẽ chưa thử qua thao tác trong khoa ngoại.
Mặc dù chỉ là tháo mảnh vải sa ra, nhưng công việc có thể lớn hoặc nhỏ, làm đau bệnh nhân thì xứng đáng bị mắng một trận.
"Cô tới đây." Bác sĩ Vương bất chấp tất cả, trực tiếp chỉ đạo Tạ Uyển Doanh đi đến phía trước, nhỏ giọng nói với cô: "Làm cho thật tốt, người đó là bệnh nhân của chủ nhiệm."
Tạ Uyển Doanh gật đầu, thực ra bất kể có phải bệnh nhân của chủ nhiệm hay không, chỉ cần là người bệnh cô đều đối xử như nhau, chắc chắn cố gắng hết sức xử lý.
Cô tiếp nhận bao tay mà y tá đưa tới, đeo lên.
Lúc cô đeo găng tay lên, y tá vốn muốn nhắc nhở vài câu: "Cô biết tại sao phải mang găng tay khử khuẩn không?"
Ngày đầu tiên sinh viên y tới thực tập, cơ bản trang bị như thế nào không quá quan tâm kỹ lưỡng.
Có thể Tạ Uyển Doanh không giống, chưa nói tới trọng sinh, hàng ngày Nhậm giáo chủ đều nhắc trong phòng phẫu thuật, với chuyện mang găng tay này sớm đã thuộc làu. Y tá nói cô cũng không kịp đáp lại, động tác tay lưu loát, ngón tay véo nhẹ xê dịch lớp bên trong găng tay, phần phật một thoáng là xong rồi, thực tế sẽ không ô nhiễm tay. Lớp ngoài găng tay là khu vực khử khuẩn.