Chủ nhiệm Lữ và bác sĩ Vương chứng kiến một màn vô cùng sửng sốt, y tá càng kinh ngạc hơn.
Thao tác khử khuẩn quá thuần thục, sinh viên y ngày đầu tới thực tập có tài hoa vượt trội không thể sánh bằng.
"Phiền cô lấy cho tôi nước muối sinh lý và ống chích." Tạ Uyển Doanh nói với y tá.
Không sai, nữ bác sĩ thực tập vừa tới này rất lịch sự, lễ phép với y tá. Chị y tá ba mươi tuổi rất vui vẻ rót nước muối vào chỗ cần khử khuẩn đầu tiên. Tạ Uyển Doanh cầm lấy ống chích 2 mm, rút kim tiêm ra, kéo cán đẩy ống chích ra, dùng đầu hút ít nước muối sinh lý vào, dùng ống chích nhỏ nước muối sinh lý vào vết thương bên trong mảnh vải sa trên trán bệnh nhân đồng thời không nhỏ quá nhiều tránh rơi xuống mắt và mặt của bệnh nhân.
Cô nhẹ nhàng nhỏ chậm nước muối, để cho bệnh nhân không có nhiều cảm giác đau đớn chỉ thấy hơi man mát. Mà bản thân miệng vết thương cũng đang hơi nóng lên vậy nên cảm giác man mát rất đúng lúc.
Sở dĩ mảnh vải sa dính vào miệng vết thương là vì huyết dịch làm ướt sũng mảnh vải sau đó khô cong lại, lúc này nhỏ nước muối sinh lý hoặc chất lỏng i-ốt có thể thuận lợi gỡ xuống.
Sinh viên y bên ngoài đang đứng quan sát xem thế nào, một bộ phận người đang thì thào bàn luận: "Dùng nước muối sinh lý có bọt đi."
Nói ra thì nhiều sinh viên y mới học lâm sàng xong, thật ra không hiểu thao tác này lắm.
Bác sĩ Vương nghe vậy, chau mày: Tại sao nữ sinh viên y này vừa làm đã hiểu hết vậy? Không phải ngày đầu theo Hoàng Chí Lỗi sao?
Chủ nhiệm Lữ nhìn qua, liếc sang bác sĩ Vương.
Bác sĩ Vương lắc đầu tỏ vẻ không rõ đây là tình huống gì.
Sau khi mảnh vải sa nổi bọt hết, lúc này phải gỡ xuống thật nhanh, nếu không sẽ dính lại. Chủ nhiệm Lữ tiến lên phía trước, cảm thấy sinh viên y này nhất định sẽ xử lý không tốt. Thao tác này so với thao tác nhỏ nước muối sinh lý khó hơn nhiều, cần độ thuần thục cao. Ai mà ngờ được, Tạ Uyển Doanh không đợi ông đi đến phía trước, thấy mảnh vải sa lỏng lẻo lập tức xé một phát, kỹ thuật siêu tốc tiện tay lột mảnh vải sa trên trán bệnh nhân xuống dưới.
Chủ nhiệm Lữ cố đứng vững, lập tức tròn xoe mắt nhìn cô.
"Mẹ, có đau không?" Người thanh niên hỏi mẹ mình.
Người phụ nữ trung niên đáp: "Không đau tí nào."
Dứt lời, nữ bệnh nhân nhìn qua khuôn mặt Tạ Uyển Doanh có chút ngạc nhiên, nói với chủ nhiệm Lữ: "Là sinh viên của chủ nhiệm Lữ sao?"
Chủ nhiệm Lữ không nói lời nào.
Nữ bệnh nhân suy đoán, cười nói: "Sinh viên của chủ nhiệm Lữ cũng lợi hại giống chủ nhiệm Lữ vậy."
Chủ nhiệm Lữ càng không biết trả lời thế nào, quay đầu coi như không nghe thấy lời này, nói với y tá: "Chuẩn bị khâu khe hở vết thương lại. Tiêm thuốc gây tê trước."
"Do lợi đa tạp sao?"
"Đúng. Nhờ lợi khuẩn nên không cần thay da." Chủ nhiệm Lữ nói chuyện với y tá liền tìm lại được tiết tấu, nói với bệnh nhân: "Miệng vết thương này không sâu, hai kim là khâu được khe hở, đừng lo lắng."
"Cảm ơn chủ nhiệm Lữ." Nữ bệnh nhân thấy bác sĩ nói như đinh đóng cột liền mừng rỡ.
Lúc này, Tạ Uyển Doanh nhìn thoáng qua đầu bệnh nhân, trong đầu hiện ra ảnh chụp 3 chiều não bộ của bệnh nhân, bề ngoài nhìn vào giống như có vật gì, nói: "Nên chụp CT đầu."
Nghe được lời cô nói, nữ bệnh nhân và đứa con trai trẻ tuổi bị doạ sợ.
"Cô thì biết cái gì!" Bác sĩ Vương lấy lại tinh thần, lên giọng lớn tiếng với Tạ Uyển Doanh.
Chủ nhiệm không mở miệng nói, một sinh viên y thực tập nhỏ nhoi lại dám chẩn đoán bệnh tình trước mặt bệnh nhân và người nhà bệnh nhân. Hơn nữa, ý kiến đó còn trái ngược với ý kiến của chủ nhiệm. Chẳng lẽ thực tập sinh này không biết điều là gì?
Bác sĩ Vương lớn tiếng, giọng điệu dạy dỗ cực thô bạo, như lửa lớn cháy bừng bừng.
Các sinh viên y khác nhìn thấy tình cảnh này, đều cho rằng Tạ Uyển Doanh hận không thể bỏ chạy hoặc là tìm cái hố chui vào. Bởi vì cô giống như một đứa ngốc, dám đối nghịch với hai giáo viên lâm sàng.