Một lát sau, mọi người mới giật mình nhận ra: Tạ Uyển Doanh không nhúc nhích, nhìn thấy lửa giận của bác sĩ Vương giống như nhìn không khí vậy.
Dựa trên nguyên tắc làm bác sĩ muốn chữa bệnh cứu người, Tạ Uyển Doanh chắc chắn sẽ không nhượng bộ và rút lui.
"Chủ nhiệm Lữ, bệnh nhân này có vết thương sâu ở trán, điều này không bình thường. Cô ấy bị thương như thế nào, có phải bên trong có bệnh não dẫn đến ngoại thương hay không, cần phải kiểm tra thêm. Chụp CT là một phương pháp chẩn đoán hình ảnh tốt nhất.” Tạ Uyển Doanh tiếp tục thuyết phục bác sĩ lâm sàng.
Con trai của bệnh nhân nữ cảm thấy rất lo lắng khi nghe lời này nên hỏi: "Chủ nhiệm Lữ, những gì cô ấy nói có phải là sự thật không? Không phải ông vừa nói mẹ tôi vẫn ổn sao?"
Sắc mặt của chủ nhiệm Lữ đầy mây đen cuồn cuộn, khóe mắt lạnh như băng quét qua Tạ Uyển Doanh, mỉm cười với người nhà bệnh nhân nói: "Cô ấy chỉ là một sinh viên thực tập, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết học thuộc lòng lý thuyết trong sách mà thôi, cô ấy chưa từng đến lâm sàng, làm sao biết làm thế nào để khám bệnh cho bệnh nhân. Cô ấy cũng không phải là học sinh của tôi."
" Cô ấy không phải là học sinh của ông?" Nữ bệnh nhân lẩm bẩm.
" Không phải. Vì vậy, bà có hiểu chưa?"
Con trai của bệnh nhân nữ giống như nghe hiểu mà cũng giống như không hiểu, nên đành nói với mẹ: " Mẹ, để con gọi cho ba hỏi thử đã."
“ Không cần không cần đâu!” Nữ bệnh nhân vội vàng ngăn con trai lại: " Cha con rất bận rộn, không có thời gian rảnh đâu. Mẹ chỉ có chút va chạm nhỏ này, chủ nhiệm Lữ đã nói không có vấn đề gì thì nhất định là không có vấn đề. chủ nhiệm Lữ là chuyên gia phẫu thuật thần kinh, chúng ta không nghe ông ấy thì muốn nghe ai chứ, đây là bệnh viện Quốc Hiệp đó."
Lời nói của mẹ khiến cậu thanh niên trở nên do dự.
Chủ nhiệm Lữ dùng ánh mắt giao tiếp với bác sĩ Vương.
Bác sĩ Vương xoay người thấp giọng mắng Tạ Uyển Doanh: " Cô mau đi ra ngoài!"
Tôi không cần cô ở đây! Vì cái gì mà bản thân chỉ là một thực tập sinh lại không chịu nghe lời trưởng khoa.
Tạ Uyển Doanh cau mày lại, lúc này cô bị đuổi ra ngoài, bản thân cô cảm thấy không sao cả nhưng vấn đề là bệnh nhân này có thể cứu được không?
"Tại sao anh không hỏi bà ấy bị thương như thế nào? Có phải tự mình ngã xuống va chạm đến vật cứng gây ra vết thương hay không? Bà có thấy chóng mặt trước khi bị thương không?" Tạ Uyển Doanh thử hỏi bệnh nhân quá trình cụ thể khi bị thương.
Bác sĩ Vương rất khó chịu khi thấy cô dám tiếp tục ở đây nên nghiêm mặt nói: "Bà ấy không phải là bệnh nhân của cô, bản thân cô cũng không phải bác sĩ, cô có tư cách gì để hỏi bệnh tình của bệnh nhân? Mau đi ra ngoài ngay!"
Kinh nghiệm ít, mà cô ấy còn chưa trở thành bác sĩ nên tất nhiên bây giờ cô có nói cái gì cũng không được chấp nhận. Tuy nhiên, làm cho cô trăm triệu lần không nghĩ tới là hai vị bác sĩ này lại đem sự an nguy của bệnh nhân đặt ở bên dưới nhưng lại đem tôn nghiêm của mình đặt lên hàng đầu, tự cho rằng mình rất tài giỏi. Tạ Uyển Doanh tự ngẫm nghĩ, hiện tại chỉ có thể nhanh chóng chạy ra khỏi cửa tìm người đến giúp đỡ cô mới được.
Các sinh viên y khoa đứng ở cửa đều nhường đường cho cô, thấy bóng lưng cô đi ra ngoài liền không thể tưởng tượng nổi thì thầm với nhau:
"Cô ấy bị làm sao vậy, sao lại dám phản đối chẩn đoán của trưởng khoa?"
"Cô ta nghĩ mình là ai cơ chứ? Chỉ là một thực tập sinh mà thôi!"
"Các sinh viên lớp tám năm của Hiệp hội Quốc gia quả nhiên là mọt sách trong truyền thuyết. Chính là đọc quá nhiều lý thuyết trong sách nên khi đến lâm sàng thực hành cái gì cũng không hiểu."
"Cô ấy tự cho rằng bản thân mình có thể giỏi hơn trưởng khoa sao? Ha ha ha ha ha ...".
"Cô ta cũng thật đáng đời. Nếu tôi là trưởng khoa tôi đã đuổi ta ra ngoài từ lâu rồi. Vẫn là chủ nhiệm Lữ và bác sĩ Vương tính tình đặc biệt tốt."
"Cô ấy thậm chí cũng không biết mình ở chỗ này đang nói cái gì, đúng là làm hại bệnh nhân mà."
Tạ Uyển Doanh coi những lời nói của mọi người như gió thoảng bên tai. Trong lòng cô chỉ quan tâm đến tình trạng của bệnh nhân thôi, đi tới trước trạm y tá, cô vội vàng cầm lấy điện thoại của khoa gọi điện cho đàn anh Hoàng Chí Lỗi.
Việc này quá khẩn cấp, nếu để nữ bệnh nhân đó xuất viện, lần sau lại xảy ra chuyện chỉ sợ nữ bệnh nhân không chịu nổi chưa kịp tới bệnh viện đã chết ở nơi khác rồi.