Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 96 - Chương 96 - Đàn Anh, Cứu Giá (1)

Chương 96 - Đàn anh, cứu giá (1)
Chương 96 - Đàn anh, cứu giá (1)

Trong đầu có một khối u là một chuyện lớn.

Tút….tút…tút, sau một loạt tiếng tút dài, cuối cùng cũng có người nghe máy.

“Alo, ai vậy?”

“Đàn anh Hoàng, là em, Tạ Uyển Doanh ạ.”

“Có chuyện gì thế?”

Hoàng Chí Lỗi hỏi từ phía đối diện.

"Là như thế này, đàn anh, có một tình huống khẩn cấp, bây giờ anh có thể quay về khoa được không ạ?" Tạ Uyển Doanh cố sức giải thích rõ ràng tình hình qua điện thoại, nhưng Hoàng Chí Lỗi không biết có chuyện gì xảy ra mà không có tiếng động, làm cô vội muốn chết đi được.

"Đàn anh, đàn anh ơi?" Tạ Uyển Doanh gọi hai tiếng.

"Đây."

Hả? Sao giọng của đàn anh không còn ở trong điện thoại nữa rồi. Tạ Uyển Doanh ngẩng đầu lên.

Hoàng Chí Lỗi đang đứng trước bục của y tá, cười mỉm nhìn cô, di động mới vừa cầm trong tay đã để lại trong túi áo khoác trắng.

Tâm tình Tạ Uyển Doanh vốn đang rất căng thẳng, hiện giờ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của đàn anh, lại nghĩ đến

trước đây anh nói có chuyện gì thì để anh, bèn thở phào nhẹ nhõm: "Đàn anh, có bệnh nhân cần làm CT ở đầu."

"Người bệnh nào? Bác sĩ Vương đâu?" Hoàng Chí Lỗi hỏi tình hình.

"Bác sĩ Vương đang ở trong phòng thay thuốc, cả chủ nhiệm Lữ cũng ở đấy nữa ạ. Em có đề nghị nhưng bọn họ muốn cho bệnh nhân về nhà mà không làm kiểm tra gì thêm. Em lo có chuyện xảy ra."

Lời của tiểu học muội khiến Hoàng Chí Lỗi chớp chớp mắt. Nói như vậy thì là bệnh nhân của chủ nhiệm Lữ nhỉ? Cái này không quản được nha.

"Tình huống bệnh nhân thế nào?" Dựa vào sự tin tưởng của bản thân đối với tiểu học muội, Hoàng Chí Lỗi hỏi lại cụ thể hơn.

“Bệnh nhân bị thương vùng trán phải vào khoa ngoại thần kinh, hiện tại vết thương đang được tiến hành khâu lại trong phòng thay thuốc, miệng vết thương dài khoảng nửa ngón tay, phải khâu khoảng 2 mũi, chủ nhiệm Lữ đang thực hiện. Tuy nhiên, vết thương của bệnh nhân tương đối sâu, không phải chấn thương do thao tác sai lầm gây thương tích ở nhà xưởng hoặc do vật rơi xuống, phần lớn có thể là do ngã hoặc va chạm. Bệnh nhân có khả năng bị đánh mất ý thức nhất thời hay trạng thái choáng váng dẫn đến ngoài ý muốn, cá nhân em nghĩ tốt nhất nên kiểm tra một lượt cho ổn thỏa ạ. "

Nghe kỹ lời của tiểu học muội thì đúng là có đạo lý, Hoàng Chí Lỗi tiếp tục suy nghĩ, hỏi: "Bà ấy có nói bản thân xảy ra tai nạn ngoài ý muốn ở nhà xưởng hay bị vật rơi xuống làm cho thương tổn không, hay là không nói gì?"

"Bác sĩ Vương không cho em hỏi. Nhưng em thấy quần áo của bệnh nhân không giống công nhân cho lắm."

Nữ bệnh nhân cùng con trai ăn mặc rất chỉnh tề, hơn nữa, là khách quý của chủ nhiệm Lữ thì không thể là công nhân được.

"Không phải công nhân, là bệnh nhân của chủ nhiệm Lữ." Hoàng Chí Lỗi cân nhắc lời của tiểu học muội, quay đầu hỏi một người: "Đàn anh Tào...."

Đàn anh Tào?

Vừa nghe thấy cái tên này, hồi ức của Tạ Uyển Doanh nháy mắt trở về 3 năm trước, khi cô đang cùng người nào đó ngắm nhìn cánh cửa cấp cứu của bệnh viện dì họ. Công bằng mà nói, Tào soái ca là anh chàng bác sĩ đẹp trai nhất, đi tới nơi nào cũng khiến người ta khó có thể quên.

Tào soái ca thực sự trở về rồi sao?

Chỉ nghe tiếng hét chói tai của một vị y tá làm ca đêm truyền ra ngoài hành lang: "Bác sĩ Tào, anh về rồi!!!"

Tào Dũng đi trước, phía sau là Tiểu Đỗ theo giúp anh xách túi hành lý.

Chỉ nghe Tào Dũng nói trước phải quay về phòng cấp cứu, Tiểu Đỗ không dám lên tiếng, đi sát phía sau anh. Một bên với tư cách là nhân viên mới cũng như là truyền thuyết ly kỳ, vị bác sĩ này chính là người phẫu thuật lợi hại nhất nơi đây.

"Ừm, tôi vừa về đây, mọi người thế nào rồi?" Tào Dũng ân cần chào hỏi các y tá đồng nghiệp: "Tôi nghe chủ nhiệm với y tá trưởng kể là năm ngoái cô kết hôn rồi, không biết đã nhận được quà tân hôn từ tôi chưa thế?"

Tào soái ca là người vô cùng hoàn hảo, là học bá nhưng cũng không kiêu ngạo, lễ phép lại khách khí. Quan hệ với đồng nghiệp cơ bản đều rất tốt.

Bình Luận (0)
Comment