Chương 950: Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn
Chương 950: Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn
Hai ngày không có mặt ở văn phòng khoa của bệnh viện, Tạ Uyển Doanh không biết giữa hai sinh viên này đã xảy ra chuyện.
“Tôi và đàn chị tốt với nhau thì gọi là hối lộ sao?” Phạm Vân Vân càng nghĩ đến lời Cảnh Lăng Phi nói càng tức giận, tức giận đến lỗ mũi thở ra khói: "Cậu ta không có bản lĩnh này, không có lòng, không muốn đi thăm đàn chị, chỉ có thể nói bóng nói gió em.”
Về chuyện này, Tạ Uyển Doanh phải giải thích: "Cậu ta có quan tâm đến chị."
“Đàn chị, cậu ta quan tâm chị như thế nào?” Phạm Vân Vân không tin, hỏi.
"Đưa dầu bôi cho chị."
Cô ấy cũng đưa dầu cho đàn chị vậy. Phạm Vân Vân trong lòng nghĩ như vậy, nói: "Đàn chị, em tặng dầu bôi cho chị.”
"Không cần." Tạ Uyển Doanh chỉ có thể dùng câu nói đàn anh Tào đã từng nói với cô để giáo dục tiểu học muội: "Chỉ có tiền bối tặng đồ hậu bối, nếu như hậu bối đưa đồ của tiền bối là hối lộ. Chị không nhận dầu cậu ta đưa.”
Nghĩ lại, lần trước cô nhét cho đàn anh Tào một chai rượu thuốc và túi nước nóng, xem như là "hối lộ" nho nhỏ cho đàn anh Tào. Có điều là không giống với lần trước, là cô hại đàn anh Tào bị thương.
Có phải vậy không? Phạm Vân Vân nhìn trần nhà, cố gắng suy tư.
Vừa bị tiểu học muội chuyển hướng sang đề tài khác, Tạ Uyển Doanh vội vàng quay lại đề chính hỏi: "Giáo sư có ở trong văn phòng khoa không?"
"Không có ở đây." Phạm Vân Vân trả lời: "Mọi người đều ở trong phòng phẫu thuật. Lớp học đầu tiên của chúng em được giáo sư cho học ở đây. Giáo sư yêu cầu chúng em tự học ở trong khoa.”
Thực hành khoa nội vẫn tốt hơn, giáo sư khoa nội thường ở trong khoa. Thực hành phẫu thuật tương khó khăn, các giáo sư khoa phẫu thuật từ trước đến nay không ở trong khoa, cả một ngày ở phòng phẫu thuật là chuyện bình thường. Nếu không đến phòng phẫu thuật quan sát, thực tập sinh ở trong khoa sẽ không có việc gì làm. Trừ phi giống như Tạ Uyển Doanh lúc trước, tự mình đi thăm bệnh nhân nghiên cứu ca bệnh. Chỉ là, bình thường thực tập sinh rất khó có ý thức tự giác như vậy.
Sinh viên y khoa mới vào lâm sàng được các giáo sư gọi là chim non là có lý do, bởi vì chim non đều nơm nớp lo sợ, tiếp xúc với bệnh nhân đều sợ. Nếu như Tạ Uyển Doanh cô không phải là trùng sinh sống lại, có lẽ cũng sợ.
"Đàn chị, chuyện gì vậy?" Đầu óc Phạm Vân Vân cuối cùng cũng quay lại, nghĩ đến đàn chị gọi điện thoại hỏi cái này chắc chắn là có việc.
"Em chạy đến phòng cấp cứu và nói với giáo sư ở đó. Từ cổng bệnh viện đi ra rẽ trái, đi bộ khoảng một ngàn mét, có bệnh nhân ở đây." Nói đến đây, trong lòng Tạ Uyển Doanh nghĩ, không bằng tự mình chạy đi gọi người còn nhanh hơn. Chạy hơn một ngàn mét là một vấn đề trong mười phút cho cô. Ai ngờ khi cô quay đầu lại, phát hiện tình hình ở hiện trường đã thay đổi.
Lý Hiểu Băng ngồi trên nền xi măng, lỗ mũi rõ ràng vẫn còn dấu hiệu đang hô hấp, có chút thở dốc.
“Đàn chị Lý, chị thấy thế nào rồi?” Tạ Uyển Doanh đi lên trước, một tay vươn ra sờ mạch đập của Lý Hiểu Băng, mạch đập tương đối nhanh, khiến cô thấy căng thẳng.
Lý Hiểu Băng lắc đầu với cô, dùng tay chỉ đối diện cô.
Giáo sư Lỗ không biết đứng đó từ khi nào bị ngã xuống nền xi măng, tay ấn vào một bên bụng, hình như là bụng bị đau, cơn đau khiến mồ hôi túa ra trên mặt và rơi xuống nền đất.
"Giáo sư Lỗ." Tạ Uyển Doanh king ngạc, bước nhanh đến bên cạnh giáo sư Lỗ: “Giáo sư bị đau ở chỗ nào?”
"Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏe lại ngay." Giáo sư Lỗ trả lời cô, xua xua tay với cô, hỏi cô: "Gọi người đến chưa?"
Tạ Uyển Doanh vốn định một mình chạy đi tìm người giúp nhưng đành phải từ bỏ ý định, dặn dò tiểu học muội trong điện thoại: "Em đến phòng cấp cứu thông báo cho giáo sư, ở đây có ba bệnh nhân, một người nghi ngờ là bị say nắng nặng, có triệu chứng đau bụng co thắt nôn mửa. Hai bệnh nhân khác, một phụ nữ mang thai, một bệnh nhân cao tuổi."