Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 949 - Chương 949: Cần Trợ Giúp Khẩn Cấp

Chương 949: Cần trợ giúp khẩn cấp
Chương 949: Cần trợ giúp khẩn cấp
Chương 949: Cần trợ giúp khẩn cấp




Tuy nhiên, trong trường hợp không có đá viên và máy điều hòa thì hiệu ứng quạt như vậy chắc chắn sẽ ít ảnh hưởng, không khí thoát ra từ quạt đều là không khí nóng.

Tạ Uyển Doanh chạm vào nhiệt độ của nền xi măng nơi người tài xế nằm, quả thực rất nóng. Trong môi trường bề mặt quá nóng, chưa nói đến việc làm mát bệnh nhân, nó có thể nóng trở lại, phải chuyển bệnh nhân đến chỗ mát càng sớm càng tốt.

Vừa mới đổ một chai nước, tình trạng tài xế đã khá hơn một chút, nhưng khi thân nhiệt tăng trở lại thì không còn tốt nữa. Có một tiếng tắc trong cổ họng của anh ta. Sợ chất nôn chảy ngược vào khí quản và gây ngạt thở, Tạ Uyển Doanh và Lý Hiểu Băng đã ấn đầu người tài xế sang một bên.

Chỉ có thể gọi 120 để gọi xe cấp cứu lúc này.

“Tốt hơn là nên gọi cho người từ bệnh viện của chúng tôi thay vì gọi 120.” Giáo sư Lỗ lo lắng nhìn về phía xa xăm.

Theo quan sát bằng mắt thường, vị trí hiện tại của bọn họ không quá xa quá trường y và phòng cấp cứu của bệnh viện, ước chừng chỉ khoảng một km. Gọi 120 không nhất thiết phải gọi xe cấp cứu trong bệnh viện của họ, có thể là xe cấp cứu trong bệnh viện của họ ra ngoài thực hiện nhiệm vụ và hết xe. Gọi xe cấp cứu từ một bệnh viện khác thì lại cách khá xa.

“Gọi cho phòng cấp cứu của chúng tôi.” Lý Hiểu Băng nghe nói vậy thấy cũng có lý.

Kết quả, cả ba người nhìn nhau, không ai biết số điện thoại của phòng cấp cứu bệnh viện của mình. Không ngạc nhiên khi hệ thống điện thoại của bệnh viện là hệ thống tổng đài và máy lẻ. Một tổng đài, mỗi bộ phận có một hoặc nhiều máy lẻ trực thuộc tổng đài. Nếu người ngoài gọi đến bệnh viện thì phải gọi lên tổng đài yêu cầu tổng đài chuyển sang máy lẻ. Vấn đề là họ là nhân viên nội bộ của bệnh viện, và họ thường sử dụng số máy lẻ để liên hệ với từng khoa, cho nên không ai nhớ số tổng đài của bệnh viện. Nếu cần đến bệnh viện, trong bệnh viện có rất nhiều người quen nên có thể gọi trực tiếp vào máy di động của người quen, vậy sao lại lên tổng đài và đi lòng vòng.

“Gọi cho chồng tôi đi.” Lý Hiểu Băng thay lời, thúc giục cô mau mau gọi điện.

Tạ Uyển Doanh nhấc điện thoại di động và gọi cho anh Chu

Bíp bíp bíp bíp, đợi hồi lâu không thấy ai trả lời.

Nhìn lại thời gian, đã là hai giờ rưỡi chiều. Rất tiếc, tất cả các nhân viên phẫu thuật dự kiến sẽ lên bàn mổ, vì sợ rằng họ sẽ không thể hoàn thành ca mổ vào buổi chiều và làm việc trước thời hạn. Không rõ anh Chu đã đưa điện thoại di động của mình cho ai để giữ an toàn hay tạm thời khóa nó trong tủ để thực hiện cuộc phẫu thuật.

“Anh ấy không nhấc máy à?” Lý Hiểu Băng bĩu môi, biết ngay là vậy mà. Kết hôn với một bác sĩ phẫu thuật phải chịu hậu quả như vậy, chồng cô ấy đang cứu người trên bàn mổ nên không thể trả lời lời kêu cứu của cô ấy.

Giáo sư Lỗ vỗ vai Lý Hiểu Băng : "Tìm người khác cũng được.”

“Em không tức giận.” Lý Hiểu Băng nói rằng bản thân cô ấy cũng là một bác sĩ nên làm sao có thể tức giận được.

Không biết nên gọi cho ai, Tạ Uyển Doanh nghĩ nghĩ một lát rồi gọi cho đàn anh Hoàng. Anh Hoàng luôn có thể trả lời điện thoại khi anh ấy nằm viện. Sau khi gọi, Hoàng Chí Lỗi tạm thời không trả lời. Đàn anh Tào cũng không cần gọi điện vì chắc chắn hai người họ đều đang ở trong phòng phẫu thuật, không thể ra ngoài.

Gọi lại cho bộ phận của mình, Tạ Uyển Doanh đã ngừng lãng phí thời gian lần này, gọi cho em gái cấp dưới của cô là Phạm Vân Vân.

Vân Vân chỉ là một thực tập sinh mới đến nên có lẽ không cô ấy không có cơ hội vào phòng phẫu thuật.

Sau khi bíp bíp hai lần thì người bên kia đã trả lời..

"Vân Vân ."

“Tiền bối, chị tìm em ạ!” Phạm Vân Vân nghe thấy giọng nói của cô liền hưng phấn nói như chim sẻ hót, “Bọn họ nói hai ngày nay chị không làm việc, đang nghỉ ngơi, em mới biết được là chị bị người nhà bệnh nhân đánh. Người nhà đó thật quá đáng, may mà nghe tin đã bị bắt rồi.Tiền bối, chị ở toà nhà nào vậy? tối nay em sẽ mang hoa quả đến thăm chị. Mặc dù, Cảnh Lăng Phi đã nói sẽ tự mình tới tìm chị.”





Bình Luận (0)
Comment