Chương 962: Quyết định này của cô không dễ dàng
Chương 962: Quyết định này của cô không dễ dàng
Phó Hân Hằng nắm hai tay để dưới cằm, nhíu chặt mày.
“Giáo sư Lỗ.” Đào Trí Kiệt ấm áp giải thích với giáo sự, thuyết phục nói: “Em sẽ sắp xếp cho cô, chúng ta ở cùng một bệnh viện, xem như làm kiểm tra sức khỏe thường ngày. Kiểm tra tình hính sức khỏe rõ ràng, mọi người có thể yên tâm.”
“Không cần.” Giáo sư Lỗ trừng mắt nhìn anh ta: “ Có vấn đề tôi sẽ đến khám bệnh, không làm sao thì nhập bệnh viện làm gì. Bệnh viện là nơi tốt sao? Cậu là bác sĩ bản thân cậu rõ nhất, trong bệnh viện nhiều vi khuẩn nhiều chất khử trùng nhất. Không có bệnh mà nhập bệnh viện để nhiễm bệnh sao?”
Trong hành lang vang lên tiếng bước chân, người đó lướt qua trước mặt bác sĩ Chung, hỏi: “Giáo sư Lỗ đâu?”
Giáo sư Lỗ nhìn thấy người đến là Vu Học Hiền, giật mình: “Tại sao cậu lại đến đây? Ai gọi cậu vậy?”
Vu Học Hiền dừng chân, trên trán đầm đìa mồ hôi, giọng nói gấp đến đồ phát hỏa: “Nghe nói giáo sư đến phòng cấp cứu, em không thể đến sao?”
“Tôi cùng người đến phòng cấp cứu xem bệnh, chứ không phải tôi đến phòng cấp cứu khám bệnh. Cậu đi đến xem Hiểu Bằng đi. Cô ấy là phụ nữ có thai, cần phải đặc biệt chú ý.” Giáo sư Lỗ chuyển chủ đề.
“Hiểu Băng được đẩy đi làm kiểm tra rồi, trên đường đến em đã gặp cô ấy, biết được cô ấy không có gì lớn. Giáo sư, cô cần phải nhanh chóng nhập viện kiểm tra đi. Nếu không muốn đến khoa gan mật, có thể đến nhập viện ở khoa nội của chúng em.” Vu Học Hiền khua khua tay.
“Giống như cậu nói, nhập viện ở khoa nào cũng giống nhau, thế nên tôi không nhập viện!” Giáo sư Lỗ giống như đã tức giận, càng thêm kiên quyết hơn.
“Tình hình của cô ấy như thế nào?” Vu Học Hiền chỉ có thể hỏi thăm người khác: “Ai là người đầu tiên phát hiện giáo sư xảy ra chuyện thế?”
Tạ Uyển Doanh lại một lần nữa bị ánh mắt của tất cả mọi người khóa chặt.
“Các người nhìn con bé làm gì?” Giáo sư Lỗ nói lớn.
Có áp lực đối với cô hình thành từ giáo sư Lỗ bên kia.
“Tạ Uyển Doanh, em là người đầu tiên phát hiện ra sức khỏe giáo sư không khỏe có đúng không? Em nói đi, tình hình lúc đó của giáo sư như thế nào.” Vu Học Hiền chỉ về phía cô, cử chỉ tay giống như thước dạy học.
Ngẫm nghĩ, Tạ Uyển Doanh nói: “Giáo sư lúc đó đau bụng.”
“Tôi đã nói rồi, trời quá nóng, nên hơi co thắt đường ruột, bây giờ đã không sao nữa rồi.” Giáo sư Lỗ tức giận nói thô lỗ với những người này, giống như hạ chỉ thị thảo thuận yêu cầu.
Là sinh viên, phải nghe lời giáo sư, nhưng chắc chắn không thể hoàn toàn nghe lời nói không phân biệt trắng đen gì cả. Vì thế lời nói của giáo sư căn bản không thể giải quyết được ánh mắt đàn anh đang trừng mắt nhìn cô.
Đàn anh Vu đang trừng mắt nhìn chằm chằm cô, muốn cô phải nói rõ ràng ngay bây giờ ở đây.
Đôi mắt cong của đàn anh Đào xâu xa, đoán chừng câu trả lời vừa rồi của cô đã khiến cho anh ta vô cùng bất mãn.
Báo cáo cấp cứu chắc chắn đã nói với bọn họ là bệnh nhân đau bụng. Bọn họ hỏi cô là muốn câu trả lời vị trí chính xác để tiến hành phỏng đoán chẩn đoán. nhưng cô giống như cái gi cũng không nói, giúp bệnh nhân che giấu.
Ngay trước sự chất vấn của hai đàn anh mà lại che giấu cho bệnh nhân, mà hơn nữa đây không phải là một bệnh nhân bình thường.
Một đám tiền bối thấy miệng của cô không có ý định mở, ngay lập tức, ánh mắt nhìn cô hoàn toàn thay đổi thành không thể tưởng tượng được, nghĩ điều gì đang xảy ra trong đầu cô vậy.
Sắc mặt Đào Trí Kiệt giống như chuyển xanh, đột nhiên trầm giọng hạ lệnh với cô: “Em theo anh đến văn phòng của anh.”
“Vâng ạ.” Tạ Uyển Doanh theo đàn anh đi ra ngoài.
“Cậu gọi con bé đi là muốn làm gì?” Giáo sư lo lắng, nhảy dựng lên hét ở sau lưng Đào Trí Kiệt.
“Giáo sư.” Đào Trí Kiệt quay lại, thái độ từ đầu đến cuối ôn hòa lễ độ cung kính giải thích với giáo sư: “Em ấy là sinh viên của em. Em tìm em ấy là thảo luận về vấn đề học tập và công việc.”
“Cậu xác định là cậu không làm khó con bé chứ?” Ánh mắt hoài nghi của giáo sư liếc nhìn anh ta.