Chương 963: Bệnh nhân chạy rồi
Chương 963: Bệnh nhân chạy rồi
“Giáo sư, em có thể là người như vậy sao?” Trong con mắt trăng khuyết của Đào Trí Kiệt ẩn chứa nụ cười sâu sắc.
Đức phật này, cười như vậy cũng đủ đáng sợ rồi. Bác sĩ Chung xoay người đi.
Giáo sư Lỗ tức giận: “Vì Hiểu Băng đã được sắp xếp nhập viện, nên tôi yên tâm rồi, tôi về nhà trước, ngày mai lại đến thăm cô ấy.” Nói xong, bà ấy nhấc chân rời đi.
Nhìn thấy bà ấy đã đi, Vu Học Hiền vội vàng xoay người: “Giáo sư, em đưa cô về.”
“Không cần, cậu đi làm việc của cậu đi.” Giáo sư Lỗ giống như ghét bỏ anh ấy, hất anh ấy ra không muốn để anh ấy đi cùng.
“Em sắp tan làm rồi.” Vu Học Hiền nói.
“Tôi không rãnh để đợi cậu.”
Trong hành lang chỉ còn lại câu nói này của bà ấy, những người khác chỉ có thể nhìn bóng lưng bà ấy vội vàng rời đi.
Chỉ nhìn thấy bất luận là các đàn anh hay là giáo sư Phó, không ai có thể ngăn cản được giáo sư Lỗ muốn rời đi.
Nhưng có thể thấy được chuyện này có bao khó khăn.
Đàn anh Vu quay đầu trừng mắt với cô.
“Đi.” Đào Trí Kiệt nói với cô.
Tạ Uyển Doanh đi theo đàn anh, cả đường đi, đàn anh im lặng giống như biểu hiện khúc nhạc dạo đầu cơn giông bão.
Mở cửa văn phòng của mình, Đào Trí Kiệt đợi sau khi cô đi vào rồi, đóng sầm cửa lại.
Đàn anh Đào dễ nói chuyện đã tức giận rồi.
Bởi vì cô ở trước mặt anh ta che giấu cho bệnh nhân. Điều này là có ý gì, có nghĩa là cô không tôn trọng anh người đàn anh này người giáo sư này, có nghĩa là cô tự cho mình là đúng. Những điều này, cô đều biết hết.
“Hiện tại bà ấy không có ở đây, em có thể nói cho anh biết rồi.” Đào Trí Kiệt cố gắng hết sức để duy trì một giọng điệu tương đối bình tĩnh, cơ thể quay lưng lại với cô không muốn tức giận trước mặt cô.
Đàn anh nói như thế đại khái đoán được nguyên nhân lúc nãy cô khó nói là vì giáo sư Lỗ tạo áp lực.
Tạ Uyển Doanh không phủ nhận trong đó có nguyên nhân này, nhưng, cô sẽ làm như vậy hoàn toàn không phải đơn thuần là bị bệnh nhân gây áp lực.
Đợi một lúc lâu, nhìn thấy cô vẫn im lặng không nói, Đào Trí Kiệt xoay người, nhìu mày ánh mắt nặng nề rơi trên đỉnh đầu cô: “Tại sao em không nói chuyện!”
Phanh một tiếng, Vu Học Hiền theo đuôi đi vào, không thể chờ đợi được hét vào mặt cô: “Tạ Uyển Doanh, em đừng nghĩ em thay bà ấy che giấu là đang làm việc tốt. Anh nói rõ cho em biết trước, em không gánh được trách nhiệm này đâu. Bà ấy là bậc tiền bối, em là cái gì? Em chỉ là một thực tập sinh. Em cho rằng em có thể giúp bà ấy làm được gì? Em muốn nịnh bợ bà ấy sao? Em lại có thể muốn nịnh bợ người khác ngay lúc này sao?”
Đàn anh Vu tiếp xúc với cô rất ít, nên không biết cô sẽ không bao giờ nịnh bợ người khác, nhưng có nhiều khi lời nói làm mích lòng.
“Em bây giờ nói cho anh biết, lập tức nói rõ ràng cho anh. Nếu hôm nay em không nói rõ chuyện này, anh sẽ khiến cho em không gánh nổi mà rời đi.”
Giọng của đàn anh Vu xem như là nổi trận lôi đình, giống như tiếng sấm sét rầm rầm.
Chưa kể Tạ Uyển Doanh đứng ở đây hai tai bị gầm lên ù ù, một đống người nghe phong phanh ở ngoài văn phòng lập tức bị hét dọa cho choáng váng.
Một vài thực tập sinh nghĩ rằng nếu đổi lại là họ đang đứng ở bên trong bây giờ, chắc chắn sẽ bị nhũn chân, nhưng Tạ Uyển Doanh ở bên trong giống như không có phản ứng gì.
“Tiểu Tống.” Hà Quang Hữu kéo tay Tống Học Lâm đang muốn đẩy cửa văn phòng ra.
Tống Học Lâm quay đầu, mắt híp lại nhìn anh ta.
“Giao cho giáo sư Đào giải quyết đi.” Hà Quang Hữu nói. Lúc này giáo sư đang dạy bảo người thì tốt nhất ai cũng đừng đi vào, ai mà đi vào chỉ có thể thêm dầu vào lửa. Điểm này người làm tiền bối như bọn họ hoàn toàn có kinh nghiệm.
Nhưng, lúc này Tống không cảm thấy Đào Trí Kiệt bên trong chuẩn bị nói giúp cô, đây là hiện tượng chưa từng có bao giờ. Bởi vì mọi người đều biết, Đào Trí Kiệt đối xử tốt với Tạ Uyển Doanh hơn bao giờ hết.
Rốt cuộc là vì chuyện gì mà dẫn đến kết quả như vậy.
“Nhường đường!”
Có một người vội vàng đẩy đám người bọn họ rồi xông thẳng vào văn phòng.