Chương 964: Ai bình tĩnh hơn
Chương 964: Ai bình tĩnh hơn
Đàn anh Cao của Phổ Ngoại số 2 đến, vừa bước vào anh ta ngay lập tức hỏi tất cả mọi người có mặt lúc này : "Giáo sư Lỗ bị ốm đang nằm trong khoa cấp cứu sao? Làm thế nào mà tôi nghe nói rằng mấy người thực sự để giáo sư về nhà sau khi cô ấy đến phòng cấp cứu?" "
“Hỏi cô ấy đi!” Đôi mắt sắc bén đằng sau cặp kính cận của Vu Học Hiền bắn vào Tạ Uyển Doanh
Nếu cô nhấc nắp nồi lên, giáo sư Lỗ có thể đã bị họ bỏ lại bệnh viện rồi. Các đàn anh nghĩ như vậy nên từng người một đều nhằm vào cô.
“Trước tiên khoan hãy tức giận với em ấy, còn phải hỏi mọi chuyện cho rõ ràng đã.” Cao Chiêu Thành vừa đến đã ôn nhu nói.
Đàn anh Cao về cơ bản đã yêu cầu cô nói chuyện.
“Anh hỏi xem cô ấy có nói với anh hay không?”
Lửa giận của Vu Học Hiền lập tức bùng nổ.
Đào Trí Kiệt để tay trái lên bàn và quay mặt đi như thể anh ta không muốn nhìn thấy cô.
Cao Chiêu Thành quay lại và hỏi cô : "Em có thể nói bất cứ điều gì em muốn, chúng tôi sẽ nghe."
“Là như vậy, giáo sư Lỗ dường như không muốn mọi người biết chuyện này.” Tạ Uyển Doanh nghiêm túc nói sự thật.
"Đây chính là lý do vì sao em không nói? Em có biết cô ấy là ai không?" Dư Dịch Tư bước lại chỗ cô, hai tay chống nạnh, tức giận thở hổn hển.
“Tôi biết cô ấy là giáo sư Lỗ.” Cô ấy hẳn chủ của một hiệu thuốc. Tạ Uyển Doanh thừa nhận rằng cô không biết về những danh tính khác của giáo sư Lỗ.
"Em biết cô ấy là ai, vậy tại sao em lại bao che cho giáo sư? Cô ấy nói gì với em đúng không?" vu Học Hiền hỏi cô.
"Không có.”
"Nếu không có chuyện gì, em rõ ràng biết giáo sư đã xảy ra chuyện gì và đau ở phần nào. Em tại sao lại không chịu nói?”
"Em nói, nhưng giáo sư Lỗ không muốn bị ai biết."
"Cho nên, em nghĩ rằng việc bao che cho giáo sư là tốt cho cô ấy sao?Em có nghĩ em đã nói rằng chúng tôi không thể tốt với cô ấy?Em chỉ mới biết giáo sư vài ngày, chúng tôi đã quen biết cô ấy từ lâu. Em nghĩ chúng tôi không đối xử tốt với giáo sư như em?” Vu Học Hiền đã rất kích động khi nói điều này. Cảm xúc của anh ta như muốn nổ tung tại chỗ.
“Không, anh và giáo sư Lỗ có mối quan hệ sâu sắc hơn em, cho nên…” Tạ Uyển Doanh nói sự thật.
"Cho nên cái gì?”
“Đàn anh, hiện tại cảm xúc của anh không bình tĩnh như em.” Giọng nói lạnh lùng của Tạ Uyển Doanh dường như đã đánh rơi một quả bom nổ chậm xuống văn phòng làm việc.
Ba đôi mắt bên dưới đều khoá chặt trên mặt cô, trong mắt họ có ngọn lửa như muốn ngay lập tức thiêu chết cô : Cô có biết mình đang nói gì không?
Bên ngoài cửa phòng làm việc, một đám người tim đập loạn xạ cả lên.
Phạm Vân Vân sợ hãi đến mức cúi người lùi lại, sau đó cô ấy giật mình khi nhìn thấy Cảnh Lăng Phi đang đứng sau lưng mình.
Cảm ơn đàn chị! Có thể dám đối mặt với các tiền bối như thế này.
“Cảm xúc của tôi không bình tĩnh như em sao?!” Vu Học Hiền đứng trước mặt cô, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu người cô vậy.
Đôi mắt của Tạ Uyển Doanh không hề sợ hãi một chút nào: là sự thật.
Cao Chiêu Thành hai tay ôm đầu nghĩ : rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào đây?
"Em nghĩ tôi lạnh lùng hơn em sao? Em nghĩ em có thể đối xử với cô ấy tốt hơn tôi sao?" Vu Học Hiền giống như tự giễu mà cười thành tiếng.
“Đàn anh, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là thuyết phục giáo sư tiếp nhận khám bệnh và nhập viện.” Tạ Uyển Doanh không bị ảnh hưởng bởi những lời nói của Vu Học Hiền, cô vẫn giữ thái độ bình tĩnh để nói chuyện với mọi người.
"Phải, đúng vậy. Vì vậy, em nên nói ra cho chúng tôi biết để có thể thuyết phục giáo sư.”
"Giáo sư không muốn các anh biết."
"Anh nghĩ rằng cô ấy muốn cho anh biết?!"
Ba cặp mắt một lần nữa lại nhìn chằm chằm vào mặt cô, trong mắt họ hiện lên ngọn lửa đang chực chờ bùng nổ. Cô có thực sự biết mình đang nói cái gì không? !
“Tạ Uyển Doanh, tôi thừa nhận rằng trước đây tôi không tiếp xúc nhiều với em, và tôi thực sự không biết sự kiêu căng này của em là đến từ đâu.” Nói đến đây, Vu Học Hiền quay sang hỏi hai người còn lại : “Nói cho tôi nghe một chút, hai người tiếp xúc cùng cô ấy nhiều hơn tôi. Cô ấy đây là có chuyện gì?”