Chương 977: Cũng không nhanh nhẹn như cô
Chương 977: Cũng không nhanh nhẹn như cô
Những người khác nghe thấy, phát giác có điều gì đó bất thường.
"Cậu trả tiền sao!" Vu Học Hiền hỏi Cao Chiêu Thành.
"Không phải tôi!" Cao Chiêu Thành phủ nhận.
Tống Học Lâm đột nhiên nhớ lại ai là người lấy ví tiền ra, nhìn Tạ Uyển Doanh: "Bác sĩ Tạ, cô..."
Đào Trí Kiệt cầm điện thoại quay lại, sau khi các đàn anh phản ứng lại liền cùng nhau chặn người đưa trả tiền: "Em làm gì thế?"
"Em là người đến nhà giáo sư Lỗ ăn cơm, đường nhiên em là người trả tiền rồi." Tạ Uyển Doanh nói với các đàn anh. Cô sớm đã chuẩn bị trước rồi, giáo sư Lỗ và giáo sư Trường đã hỗ trợ cho học sinh nghèo khó của học viên y, chín mươi chín phần trăm cô là một trong những đối tượng được nhận hỗ trợ, cô cần phải trả ơn giáo sư thật tốt.
"Em lùi lại cho anh!" Cao Chiêu Thành dường như đã tức giận, đẩy cô ra.
Không sợ, tiền người ta đã nhận rồi. Tạ Uyển Doanh đã thầm tính trong lòng các sư huynh nhất định sẽ đến không kịp.
" Cô trả lại cho em ấy hai trăm nhân dân tệ kia đi, tôi có đây." Vu Học Hiền lấy ví tiền ra, lấy hai trăm nhân dân tệ đưa cho nhân viên thu ngân.
Nhân viên thu ngân không nhận, tìm tiền lẻ thối lại đặt vào tay anh: " Đồng chí, chúng tôi mỗi khoản thu ra đều phải đăng ký, không thể lộn xộn được. Phía sau còn rất nhiều người đang xếp hàng. Nội bộ các anh tự mình chia tiền đi các anh vui lòng ra ngoài tự tính toán." Nói xong, thúc dục đám người bọn họ nhanh chóng đi.
Bắt được cơ hội không đợi các đàn anh định thần lại, Tạ Uyển Doanh cầm túi hàng hoá đã sắp xếp xong quay người rời đi, nhìn bác sĩ Tống ở bên cạnh: Nhanh giúp đi.
Ngạc nhiên trước hàng loạt động tác nhanh nhẹn của cô, Tống Học Lâm một tay xách thùng sữa bò, một tay ôm dưa hắc mỹ nhân lên, vội vàng đi theo cô nói: "Tôi sẽ đưa tiền cho cô. Tôi cũng đến nhà giáo sư Lỗ ăn cơm mà."
Bác sĩ Tống tốt bụng, đại khái biết rằng cô là khó khăn không có tiền nên nói như vậy. Tạ Uyển Doanh lắc đầu: "Không cần, là do tôi kéo anh đi đến nhà giáo sư Lỗ, tôi cũng rất ngại."
Các đàn anh đuổi theo hai người bọn họ.
"Tạ Uyển Doanh, em!" Tay Cao Chiêu Thành chỉ tay lên mũi của cô, thực sự tức giận: "Bọn anh mua đồ cho giáo sư Lỗ, tại sao em lại giúp bọn anh trả tiền hả? Em có tin hay không, trở về anh tìm giáo sư Đàm của em cáo trạng."
Đàn anh Cao nói mà không suy nghĩ, đẩy sang giáo sư Đàm chuẩn bị hù doạ cô. Tạ Uyển Doanh bình tĩnh tự nhiên trả lời: " Đàn anh, em đã nói rồi em không biết nói dối. Anh khăng khăng muốn em nói dối đồ của anh mua là do chúng em mua, em không làm được, bây giờ em trả tiền, vừa hay vấn đề khó đã được giải quyết."
"Em giải quyết vấn đề của em, còn vấn đề của anh phải làm sao?" Tiểu học muội này là người thẳng thắn, tức giận nói lớn: "Tìm đàn anh Tào của em đến!"
Tại sao đàn anh Cao đẩy qua giáo sư Đàm xong rồi giờ lại đẩy sang đàn anh Tào? Tạ Uyển Doanh không thể hiểu rõ được, cô giúp đàn anh Tào mang đồ đàn anh Tào không nói phải đưa tiền cho cô mà.
"Đàn anh Tào của em mời em ăn cơm có phải không?" Tào Dũng này, Cao Chiêu Thành tức giận cho rằng mỗi một người đàn em này đều xảo quyệt giống như người kia.
Giáo sư Lỗ gọi điện thoại đến hối. Tạ Uyển Doanh đi lên bên trên nghe: "Giáo sư, em và bác sĩ Tống đã mua xong trái cây cho cô rồi, bây giờ đi đến nhà cô ăn cơm."
"Các em mua gì thế?" Giáo sư Lỗ hơi lo lắng về những món mà bọn họ mua.
"Dương mai, dưa Hami, dưa hắc mỹ nhân. Giáo sư cô không cần lo lắng, là chúng em mượn cớ mua để mình ăn ấy mà."
Nghe được câu trả lời thông minh này của cô, giáo sư Lỗ vui vẻ cười lớn: "Cô xào rau cho các em trước, các em mau đến đi."
Thời gian gấp rút, một nhóm người đi lên xe.
Chỉ nhìn thấy Vu Học Hiền đang cố nhét hai trăm nhân dân tệ vào túi Tạ Uyển Doanh, kết quả cô rất nhanh nhẹn không cho anh cơ hội nhét vào, khiến cho anh sốt ruột đến toát mồ hôi hột, nhìn ra cửa kính xe gay gắt nói với cô: "Anh tìm đàn chị Khương của em nói chuyện với em."