Chương 978: Ăn bữa cơm ấm cúng ở nhà giáo sư
Chương 978: Ăn bữa cơm ấm cúng ở nhà giáo sư
Các đàn anh lấy giáo sư ra chưa đủ còn lấy đàn chị ra để dọa cô. Tạ Uyển Doanh nghe thấy âm thanh khì khì không ngừng khác thường của bác sĩ Tống bên canh, giống như đang cười khúc khích không ngừng.
Trước khi lái xe, Đào Trí Kiệt lấy một phong bì từ trong cặp đựng giấy tờ đưa cho cô.
“Là gì vậy ạ?” Tạ Uyển Doanh nhận lấy phong bì hỏi.
“Đây là tiền thưởng ngoài cho lần trước em đi về nông thôn khám bệnh miễn phí, ai cũng có. Em là sinh viên y khoa chưa có tiền lương, vì vậy bệnh viện bảo anh đưa riêng cho em.”
“Đàn anh, trong này không phải là 200 tệ chứ?” Tạ Uyển Doanh dè dặt hỏi, chỉ sợ đàn anh Tào đang tìm cớ để trả lại cô 200 tệ đó.
Cao Chiêu Thành ngồi ở ghế phụ cười lớn.
“Em có thể mở ra xem bên trong là bao nhiêu.”Đào Trí Kiệt cong mắt qua gương chiếu hậu nhìn cô nheo mắt hệt như đang cười.
Tạ Uyển Doanh lập tức mở phong bì đếm, tổng cộng có 10 tờ một trăm tệ. Số tiền này đối với cô mà nói tuyệt đối là số tiền lớn. Nghe nói tiền lương tiền thưởng của Quốc Hiệp cao, phúc lợi tốt, đúng là cao thật. Nếu không sẽ không cho một thực tập sinh như cô tiền thưởng khám bệnh miễn phí nhiều như vậy.
Nhìn thấy biểu hiện vui mừng trên mặt của cô, hai vị đàn anh ngồi phía trước xem ra rất hài lòng, khóe miệng nở nụ cười mãn nguyện.
Xe về đến ký túc xá dành cho cán bộ bệnh viện. Tạ Uyển Doanh và Tống Học Lâm xuống xe 2 người 4 tay xách túi lớn túi nhỏ đi đến nhà của giáo sư Lỗ.
Hạ cửa sổ xe, Đào Trí Kiệt và Cao Chiêu Thành không quên dặn dò: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại nhé.”
Đi đến cầu thang là đã có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Nhấn chuông cửa.
Cửa mở ra, nhìn thấy trong tay bọn họ xách rất nhiều đồ, giáo sư Lỗ bị dọa không ít: “Các em mua nhiều đồ như vậy làm gì?”
“Giáo sư, không nhiều đâu ạ. Nhà giáo sư thường hay có khách, mỗi người ăn một ít thì sẽ hết ngay ấy mà.” Tạ Uyển Doanh đã từng có kinh nghiệm làm khách nhà cô Trang rồi, đối với mấy chuyện này biết rất rõ, không đợi giáo sư trả lời, liền mang trái cây vào nhà tìm tủ lạnh bỏ hết vào trong.
Tống Học Lâm chỉ có thể giúp cô một tay.
Mắt thấy không thể ngăn hai người họ, giáo sư Lỗ đóng cửa, lại nhìn về phía Tống Học Lâm: “Cậu ấy là?”
“Cậu ấy là bác sĩ Tống, giáo sư, là bác sĩ tốt nghiệp bệnh viện Bắc Đô.” Tạ Uyển Doanh trả lời.
Là thiên tài Bắc Đô trong lời đồn đó sao. Giáo sư Lỗ nheo mắt cười, hướng vào trong phòng gọi: “Thư Bình, đàn anh ở trường đại học của cháu đến rồi.”
Xem ra cháu trai của giáo Lỗ đã về rồi. Một chàng trai mười tám mười chín tuổi từ trong phòng đi ra rất nhanh, mắt mũi giống giáo sư Lỗ như đúc, khí chất lịch thiệp. Nhìn thấy đàn anh nổi tiếng của Bắc Đô, Trương Thư Bình rất bất ngờ và vui mừng: “Là đàn anh Tống của khoa ngoại phải không ạ.”
Tống Học Lâm gật đầu.
Cháu trai vui mừng, giáo sư Lỗ cũng vui mừng, nói mọi người: “Ăn cơm trước đã, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói.”
Những món ăn thường ngày đặt trên bàn: đậu xào thịt ba rọi, xương heo hầm bắp, cá rán áp chảo, nấm thịt băm đậu hủ, trứng xào lá hương, món nguội có salad trứng trộn dầu ớt.
Để chiêu đãi bọn họ, có lẽ giáo sư Lỗ đã phải chuẩn bị cả một ngày, mấy thanh đều niên ăn cơm và thức ăn, không dám để uổng phí công nấu ăn của giáo sư Lỗ.
“Đàn chị Lý của em thế nào rồi?” Giáo sư Lỗ hỏi Tạ Uyển Doanh.
“Đàn chị ở khoa ngoại lồng ngực quan sát 2 ngày, hôm nay không có gì thì có lẽ sáng mai sẽ được về nhà ạ.” Tạ Uyển Doanh nói với giáo sư.
“Đàn anh Chu của em điệu trị cho cô ấy sao?”
“Không phải là giáo sư Phó. Là đàn chị yêu cầu ạ.”
Nghe thấy tin này, giáo sư Lỗ và những người khác đều nghĩ giống nhau, cho rằng sắp xếp như vậy là thích hợp.
“Hi vọng cuối năm có thể nhìn thấy em bé chào đời.” Giáo sư Lỗ dự đoán ngày dự sinh của đứa bé nói.
“Có thể ạ, không có vấn đề gì.” Tạ Uyển Doanh nói.