Chương 979: Đại thần không dễ đánh lừa
Chương 979: Đại thần không dễ đánh lừa
Nghe giọng điệu tràn đầy tự tin trong lời nói của cô, giáo sư Lỗ nheo mày: “Sao em biết là không có vấn đề gì?”
“Vấn đề đã được phát hiện từ sớm rồi ạ.”
Bệnh tật là như vậy, phát hiện sớm điều trị sớm, kết quả nhất định là tốt nhất.”
“Em cũng khá lắm, đi với chúng tôi ra ngoài 1 chuyến. Lập tức nhận ra cơ thể đàn chị Lý của em có vấn đề.” Giáo sư Lỗ khen ngợi cô.
Đũa của Tạ Uyển Doanh cứ để trong miệng, cô do dự một lúc, nghĩ giáo sư Lỗ có tin là cô cũng nhìn ra vấn đề tron cơ thể của giáo sư không.
“Trong điện thoại em nói là ca bệnh nào?” Giáo sư Lỗ nhận ra cô đang muốn nói gì đó, đổi chủ đề câu chuyện.
Tính cảnh giác của đại thần siêu mạnh. Tạ Uyển Doanh dựa theo kế hoạch vốn có nói rành mạch: “Là một bệnh nhân xơ gan. Tim có chút vấn đề, không ngoại trừ là tim bị trướng nước, có khả năng là bệnh cơ tiêm hạn chế, viêm màng ngoài tim co thắt tạm thời chưa được chống đỡ, cũng có khả năng tất cả đều không đúng. Bởi vì giai đoạn đầu chưa phát hiện nên cơ hội điều trị tốt nhất đã qua mất. Đã mời khoa nội tim đến hội chẩn, trên thuốc lợi tiểu cơ bản thêm vào Digoxin và Aspirin, hiệu quả cũng tăng lên. Đa số thuốc tim mạch có tác dụng hạ huyết áp, mà bản thân người bệnh huyết áp đã thấp, có nhiều loại thuốc không được dùng. Hơn nữa, kiểm tra X quang lại lần nữa chẩn đoán nghi ngờ thêm hội chứng Budd-Chiari. Hội chứng Budd – Chiari có khả năng có bệnh tăng sinh tủy vô hình, đồng nghĩa với việc có nhiều hạn chế trong việc sử dụng thuốc.”
Nghe cô nói một hồi, chỉ khiến người khác cảm thấy tình trạng bệnh nhân này phức tạp vô cùng khó chữa.
Trương Thư Bình ngồi đối diện sinh viên mới học xong năm nhất học viên y khoa hoàn toàn nghe hiểu được, nhìn về ánh mắt của cô ngạc nhiên xém chút ngã xuống, suy nghĩ cô sao lại làm được cái việc đó là đối với tình trạng bệnh nhân nắm rõ khi nói ra như thuộc trong lòng bàn tay hoàn toàn không bị ngập ngừng.
Cô có vẻ cũng giống như cậu chỉ là sinh viên y khoa.
Giáo sư Lỗ một tay cầm bát, một tay cầm đũa, lông mày nhíu lại, nghe theo tốc độ nói của Tạ Uyển Doanh vừa nãy vô cùng nhanh, hại cho não của đại thần này không dám lơ đễnh dù chỉ nửa phút.
Đúa trẻ này vô cùng thông minh. Trong lòng giáo sư Lỗ thầm khen ngợi. Có lẽ ngày thường dựa vào cái đầu thông minh này mà có thể trấn áp được một số người. Tên gia hỏa Phó Hân Hằng kì quái đó lúc cấp cứu ở hiện trường không dám to tiếng với cô, phải đợi lúc quay về suy nghĩ cả nửa ngày mới bảo cô viết kiểm điểm.
Người máy trong truyền thuyết cũng chỉ có thể như vậy với cô. Nghĩ xem, trong lòng giáo sư Lỗ có chút hư ảo. Đứa trẻ này nói cả nửa này, đoán chừng là buộc cô phải nói ra câu đó: tình trạng bệnh nhân đã đến giai đoạn nhất định, uống thuốc cũng không có hiệu quả, chỉ có thể làm phẫu thuật.
Đứa trẻ này đại khái nếu đoán được bản thân cô có bệnh thì sẽ tự mình kê đơn uống thuốc.
Với tư cách là đại thần trong lĩnh vực thuốc của bệnh viện, bản thân có bệnh hoàn toàn có thể kê đơn thuốc cho chính mình uống. Tạ Uyển Doanh dùng kiểu logic thông thường này để suy đoán nói chung không sai. Vì vậy mới nói, các đàn anh cảm thấy đầu óc cô còn điềm tĩnh hơn cả giáo sư Lỗ.
“Ăn cơm xong, đưa tôi xem bệnh án của bệnh nhân đó. Bệnh án em đã mang đến rồi đúng không.” Giáo sư Lỗ nói, giọng điệu rất ra dáng đại thần.
“Vâng, giáo sư, đến lúc đó phiền giáo sư giúp chúng em xem xem có phải có loại thuốc nào có thể cho bệnh nhân dùng được không.” Tạ Uyển Doanh nói theo lời giáo sư, hệt như một cô gái ngoan ngoãn.
Giáo sư Lỗ cố ý hỏi cô: “Bệnh nhân này chỉ muốn uống thuốc thôi sao? Cô ấy nằm ở khoa nội hả?”
“Không phải ạ, cô ấy nằm ở khoa ngoại gan mật. Các giáo sư nói cô ấy chỉ có thể đợi ghép gan, nhưng ghép gan đối với cô ấy mà nói là không thể đợi được.”
“Ừm. Cô ấy như vậy là không có cơ hội làm phẫu thuật.”
“Em cảm thấy có thể làm phẫu thuật, hơn nữa còn muốn giành cho cô ấy phẫu thuật thử nghiệm của hội giao lưu học thuật khoa ngoại gan mật trên toàn quốc ạ.”