Chương 980: Hai học trò điên khùng trêu chọc giáo sư
Chương 980: Hai học trò điên khùng trêu chọc giáo sư
Giáo sư Lỗ nghe cô nói như vậy thì vô cùng ngạc nhiên: "Cô ấy có phải làm phẫu thuât thực nghiệm không?"
"Cần phải nộp đơn. Một là căn bệnh của cô ấy là một căn bệnh đặc biệt. Hai là điều kiện kinh tế của cô ấy không tốt cho lắm, không biết nếu bệnh nhân làm phẫu thuật thực nghiệm cho bệnh viện, bệnh viện có thể giúp cô ấy giải quyết một số chi phí thuốc thang hay không. Tạ Uyển Doanh nói ra tính toán của mình.
Ánh mắt của giáo sư Lỗ như có ý cười nhìn cô: Đứa trẻ này đối xử rất tốt với bệnh nhân.
"Phẫu thuật thực nghiệm là gì?" Trương Thư Bình là sinh viên y khoa nghe được buổi giao lưu học thuật thì vô cùng hứng khởi, hỏi bà nội và đàn anh đàn chị.
Thấy cháu trai có vẻ hứng thú với chuyện này, giáo sư Lỗ nói: "Đến lúc đó nếu cháu có ngày nghỉ, bà sẽ xem xét rồi dẫn cháu qua tham quan."
Nếu các ông lớn trong ngành dược muốn quan sát, làm gì có buổi giao lưu học thuật nào là không được hoan nghênh.
Sau bữa ăn, đeo kính viễn thị, giáo sư Lỗ đọc kỹ hồ sơ bệnh án của bệnh nhân từng chữ một.
Tạ Uyển Doanh và Tống Học Lâm ở trong phòng bếp giúp giáo sư rửa chén.
Đột nhiên giọng nói của giáo sư Lỗ từ bên ngoài truyền tới hỏi: "Ai mua kẹo xí muội thế?"
Giáo sư Lỗ phát hiện hai gói kẹo xí muội mà cô giúp đán anh Tào mua thay cho quà tặng mà họ mang đến.
"Đàn anh Tào mua cho giáo sư Lỗ." Tạ Uyển Doanh thành thật trả lời, nghĩ giáo sư Lỗ nhất định là bình thường thích ăn những đồ ăn vặt này, vì vậy bảo cô mua cho giáo sư.
Xong rồi.
Chỉ nghe phòng khách bên ngoài yên tĩnh.
Tạ Uyển Doanh rửa chén thì chợt nhận ra mọi chuyện không như cô nghĩ. Việc đàn anh Tào mua kẹo xí muội và các đàn anh khác mua trái cây, sữa bò cho giáo sư là hoàn toàn khác nhau.
"Tào Dũng này." Giáo sư Lỗ cau mày, xé mở miệng túi kẹo xí muội, lấy ra một viên bỏ vào trong miệng mình, nhai nhai.
Thấy bà nội tức giận, Trương Thư Bình đứng ở một bên nuốt nước miếng.
"Cháu muốn ăn có phải không?" Quay đầu thấy cháu trai nhìn kẹo xí muội mà nuốt nước miếng, giáo sư Lỗ lại nhíu mày. Sau đó, bà ấy nhìn thấy dương mai rồi nghĩ ai sẽ là người mua dương mai. Người mua dương mai nói không dễ mà mua được là bởi vì mùa này dương mai là ngon nhất, hoặc là giống với người mua kẹo xí muội có ý khác đối với bà ấy.
Không được an ủi bản thân bằng những điều phi thực tế. Câu nói này, bà ấy và chồng thường nói với các sinh viên. Làm bác sĩ phải tìm kiếm sự thật từ sự thật, không thể tự vẽ ra, lấy những suy nghĩ không thực tế để an ủi bản thân và bệnh nhân.
Là một giáo sư nhưng lại bị học trò lấy lời nói của giáo sư để khiển trách. Giáo sư Lỗ tức giận, dùng răng dùng sức nhai kẹo xí muội.
Tạ Uyển Doanh và Tống Học Lâm rửa chén xong, nhìn thấy biểu tình này của giáo sư, trong lòng chỉ có thể nói: Đàn anh Tào giỏi thực sự, tựa hồ như mua túi kẹo xí muội thì có thể làm cho giáo sư bỏ lớp phòng ngự xuống.
"Ăn dưa lưới." Giáo sư Lỗ bảo hai người họ cắt dưa lưới ăn. Dương mai và kẹo xí muội bà ấy sẽ giữ lại.
Trương Thư Bình theo mệnh lệnh của bà nội ôm dưa lưới vào phòng bếp cắt thành từng miếng để mời khách.
Chuông cửa reo lên. Tạ Uyển Doanh đi ra cửa giúp giáo sư mở cửa.
Người tới là Đới Vinh Hồng và Hạ Đông Hiền.
“Hai người đến đây làm gì?” Giáo sư Lỗ cảnh giác hỏi
“Vừa mới ăn cơm xong, đến nhà giáo sư chơi." Đới Vinh Hồng nói, ánh mắt nhìn hai hậu bối ngồi ở trong nhà giáo sư, trong ánh mắt như hiện lên: Nói chuyện với giáo sư như thế nào?
Giáo sư Lỗ có lẽ đã hết giận, đột nhiên nói với hai người mới đến: "Hai người muốn ăn dương mai hay kẹo xí muội?"
Đới Vinh Hồng và Hạ Đông Hiền rụt cổ xuống: Là ai lớn mật lớn gan trêu chọc giáo sư như vậy?!
Kết luận, vấn đề của giáo sư Lỗ quả thực là rất khó khăn.