Diệp Kiều thực sự đã luyện bóng suốt một buổi trưa, trong lúc tập luyện còn bị đám người của Lục Bắc Trì nhìn thấy, liền cười nhạo cô một trận! Sau khi tắm rửa xong, cô liền ngã xuống giường, cảm giác hai cánh tay đều không phải của mình, cô còn phải tự học nữa!
“Lục Tiểu Cổn, con vẫn không quan tâm đến mẹ sao? Sao con còn kiêu ngạo hơn cha con ở kiếp trước vậy?” Trở mình, cô nằm trên giường, nhìn điện thoại cầm tay và lẩm bẩm nói.
Cổn Cổn vẫn không để ý đến cô, Diệp Kiều đành bò dậy, bước đến cạnh bàn, lấy cuốn sách giáo khoa môn toán đáng chết ra và tập trung ôn tập.
Bất tri bất giác, đêm đã khuya, cô ngáp một cái, nhìn đống bài tập vẫn chưa làm xong, cô liền chạy xuống lầu, tìm hạt cà phê, dùng máy xay thủ công để xay chúng thành bột, bỏ vào bình pha cà phê, sau đó cô lọc bỏ cặn rồi mang vào phòng ngủ.
Khi cô đang định uống cà phê để tinh thần tỉnh táo hơn thì điện thoại cầm tay truyền đến giọng nói lạnh lùng của Cổn Cổn.
“Không được uống! Mau đi ngủ đi!” Cậu bé quản cô giống như phụ huynh.
“Ấy ấy…… Cổn Cổn, cuối cùng con cũng chịu quan tâm đến mẹ rồi!” Hốc mắt Diệp Kiều ửng đỏ, cô nói.
“Ngủ đi! Ngày mốt là sinh nhật của ba! Mẹ phải đến gặp ông ấy!” Giọng nói nghiêm khắc của Lục Tiểu Cổn lần nữa truyền đến.
Ngày mốt là sinh nhật của anh Kiêu?!
Ngày mốt, ngày 6 tháng 8, đúng, là sinh nhật của anh. Đến điều này Tiểu Cổn cũng biết!
Nếu không nhờ cậu bé nhắc nhở, cô thật sự không nhớ ra, bởi vì kiếp trước cô căn bản chưa từng chúc mừng sinh nhật Lục Bắc Kiêu!
“Được, được rồi! Mẹ đi ngủ liền đây! Mẹ còn phải mua một tá cây dù nhỏ để mang theo nữa!” Diệp Kiều vội vàng nói, lập tức đỏ tách cà phê kia vào bồn cầu, sau đó cầm điện thoại cầm tay, ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.
“Cổn Cổn, bây giờ ba của con đang ở bản doanh cũ sao? Mẹ sợ qua đó nhưng không gặp ai thì phải làm sao?” Cô nhắm mắt lại và hỏi.
“Ba đang ở đó.” Lục Tiểu Cổn tích tự như kim*.
[*Tích tự như kim: kiệm lời như vàng, hạn chế nói chuyện đến mức tối đa, cần thiết mới lên tiếng]
“Cổn Cổn, mẹ kích động quá, có chút không ngủ được, con hát ru một bài cho mẹ nghe, có được không?” Ngày mai cô còn phải so tài với tên Lục Bắc Trì kia!
Chết tiệt, nếu cô thực sự không thắng được cậu ta thì sẽ phải dọn ra khỏi nhà anh Kiêu!
“……” Làm gì có người mẹ nào bảo con của mình hát ru chứ? Lục Tiểu Cổn rất ghét bỏ nên không lên tiếng đáp lại!
“Cổn Cổn, con mau hát đi…… Hay là con lấy máy MP3 mà con luôn mang theo bên mình và bật một bài cho má nghe, có được không!” Cô nhớ rõ Cổn Cổn của cô có thể đổi giọng thành giọng của anh Kiêu, như vậy có phải cậu bé cũng có thể đổi giọng thành giọng của những ngôi sao ca nhạc không?
Cô vô cùng tò mò về mọi thứ của Cổn Cổn!
Thời gian trôi qua từng phút, cuối cùng, bên tai Diệp Kiều vang lên tiếng hát cappella.
“Hãy nghe lời mẹ nhé, đừng khiến mẹ phiền lòng. Hãy mau trưởng thành nhé, mới có thể bảo vệ được mẹ……” Không phải là giọng của Tiểu Cổn, mà là giọng hát của JAY, tuy nhiên, tấm lòng của con trai đã khiến Diệp Kiều cảm động đến mức nghẹn ngào.
Cậu nhóc ấm áp này!
Cô định lên tiếng nhưng lời bài hát cứ văng vẳng bên tai, giọng hát êm đềm và ấm áp ấy lại rất kỳ diệu, giúp cô dần dần chìm vào giấc mơ đẹp đẽ……
—
Ngày hôm sau, Lục Bắc Trì thật sự gọi tất cả mọi người ở đại viện đến sân bóng rổ, có nam có nữ, đều là người của đại viện.
“Các vị huynh đệ, muội muội, hôm nay là ngày Diệp Kiều và tiểu gia ta thi đấu! Người ta hay nói người đàn ông hảo hán không đấu với một người phụ nữ. Nhưng mà, người ta nhất định muốn đấu, tiểu gia không còn cách nào khác, đành hẹn cô ta đến đây. Tôi nhường cô ta bốn trái, mười trái bóng, cô ta chỉ cần vào sáu trái, tôi sẽ xem như cô ta chiến thắng! Mọi người nói xem, có công bằng hay không?” Lục Bắc Trì kiêu ngạo nói.
“Công bằng!” Mọi người đồng thanh hô to.
“Nhưng mà, hình như Diệp Kiều này sợ rồi, giờ này rồi vẫn chưa đến?” Lục Bắc Trì giơ chiếc đồng hồ điện tử mới mua có chức năng báo giờ trên cổ tay lên, cậu nhìn thời gian rồi nói.
“Chắc chắn cô ta sợ rồi! Cô ta đang ngấm ngầm giở trò, rõ ràng, cô ta không có bản lĩnh!” Người lên tiếng chính là kẻ rất mạnh mẽ, tuy nhiên, Trình Đại Phi vẫn luôn im lặng, cậu ta nhớ rõ tối hôm đó ngài Kiêu đã cướp cô nhóc đó đi, mặc dù cậu ta vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Ai sợ chứ?!” Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo vang lên.
Một cô gái xinh đẹp cột tóc đuôi ngựa cao, mặc áo thun đen, quần short denim khoe đôi chân dài miên man. Cô đi giày thể thao, cánh tay phải kẹp một trái bóng rổ bên hông, tỏa sáng, bước lên sân thi đấu!