Đúng lúc Diệp Kiều đang lo lắng cho Lục Tiểu Cổn, thì cái máy nhắn tin đã bị cô sớm “biếm vào lãnh cung” kêu lên. Cái máy nhắn tin này cô thường dùng để liên hệ với Lý Vận, Thẩm Hi Xuyên. Cô nghĩ Tiểu Cổn cũng có thể trú ngụ ở đó nên mấy ngày nay mới mang theo người.
Quả nhiên là cái tên tra nam Thẩm Hi Xuyên nhắn tin tới.
Lúc trước nhận được vô số tin nhắn, cô đều chán ghét không thèm đọc, không thèm xóa, còn nói mãi là không biết Lục Tiểu Cổn có thể giúp cô xử lý sạch không. Nhưng Tiểu Cổn không có để ý tới cô.
“Kiều Kiều, rốt cuộc em đã về chưa? Sao về không điện thoại cho anh? Em làm anh lo lắng muốn chết a!”
Cút! Thật ghê tởm.
7 năm sống trong tù, mỗi ngày cô đều nguyền rủa Lý Vận cùng Thẩm Hi Xuyên.
Định tiện tay xóa cái tin nhắn này thì đột nhiên, lịch sử tin nhắn trong máy nhắn tin đều bị xóa sạch.
Diệp Kiều thật không ngờ tới, sau đó khóe miệng cong lên, “Thằng nhóc kiêu ngạo này!”
Cậu vẫn luôn ở đây, vẫn nghe thấy những điều cô nói, thật sự giúp cô xóa sạch tin nhắn trong máy nhắn tin.
“Bảo bảo, con thật tốt. Mẹ biết con vẫn luôn ở đây. Bảo bối, con đang làm gì a?”
Lục Tiểu Cổn vẫn không trả lời như cũ.
Nhưng mà, Diệp Kiều lại thấy an tâm.
Cô biết rằng Lục Tiểu Cổn vẫn ở đây là tốt rồi.
“Mẹ vẫn nên dựa vào sức mình thôi. Cùng lắm là đen đủi không có điểm nào.” Cô lầm bầm trong miệng, phủi phủi quần đứng dậy, cầm lấy quả bóng tiếp tục đi tập.
Ném bóng không cần kỹ thuật quá nhiều, điểm mấu chốt là lực cánh tay, tố chất tâm lý và độ chính xác.
Lực tay cô có thể đạt được, ít nhất mỗi lần ném bóng đều đụng tới bản rổ. Nhưng mà, bóng không hề rơi vào khung rổ. Cô nhẫn nại tập luyện không ngừng.
*
Ở vùng biên ải, người chiến sỹ mặt ngụy trang, tay cầm dao găm, hạ nốt tên lính đánh thuê cuối cùng, máu đỏ chảy dọc theo cánh tay anh xuống đất.
“Tiếp tục chạy, tên vô dụng!” Lục Bắc Kiêu thở hổn hển, ánh mắt miệt thị nhìn tên lính đánh thuê tên Tiêu ân đang nằm trên đất. Lão Thái nói, cái tên Tiêu ân này đã từng học qua trường Hunter, có chút tài năng, nhưng mà còn không phải đã bị anh hạ gục sao?
“Đừng giết tôi. Tôi có tiền, đừng giết tôi!” Cái tên Tiêu ân mang theo dáng vẻ của người Châu u cao lớn, da trắng tóc vàng, nhưng mà sau một hồi vật lộn kịch liệt với Lục Bắc Kiêu thì bị anh đánh cho nằm ẹp dưới đất.
Lục Bắc Kiêu buông lòng chân ra.
Đôi mắt màu lam của Tiêu ân nhìn anh sợ sệt. Hắn dịch thân mình, chỉ cần vượt qua biên giới hắn sẽ có cơ hội sống sót.
“Lục Bắc Kiêu, cậu đang làm cái gì vậy?” Ở trung tâm chỉ huy, Lão Thái nhìn thấy cảnh này thì hung hãn nói với anh.
“Buông tha cho tôi, tôi có rất nhiều tiền, tôi cho cậu tiền, cả đời cậu cũng tiêu không hết!” Tiêu ân vừa dịch người vừa thương lượng. Cả người hắn đầy đấy, nhưng lúc này, Lục Bắc Kiêu đã bước tới, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy máu, nụ cười giống như Diêm Vương đòi mạng. Cũng giống như sói đang vờn con mồi hấp hối.
Tiêu ân nhìn thấy vậy lập tức dùng sức lực toàn thân xoay người bò tới đường biên giới. Lục Bắc Kiêu xông tới, đạp chân lên lưng hắn, một tay túm lấy cái gáy của Tiêu ân đã thò qua lằn ranh biên giới, sau đó, lưỡi dao găm đưa qua dưới cổ Tiêu ân, hoa máu nhuộn đỏ đất.
Máu của Tiêu ân phun ra, chảy dọc theo đường biên giới giữa hai nước.
“Diêm Vương, không cần tiền, chỉ cần mạng, mạng của kẻ ác.” Tiêu ân trước khi chết chỉ nghe được những lời nói lạnh lùng này của Lục Bắc Kiêu.
Oa oa.
Ba thật soái, ba thật soái.
Lục Tiểu Cổn vì sùng bái ba mình nên không ngớt lời khen ngợi. Chỉ đáng tiếc, ba cậu không nghe được, cũng không nhìn thấy được…
“A Kiêu, tay cậu không sao chứ?” Diệp Thành lúc này cũng đã hoàn thành nhiệm vụ chạy vọt tới, quan tâm hỏi han.
Cánh tay của anh bị dao cắt phải, miệng vết thương rất sâu, máu chảy đầm đìa.
“Cũng chỉ là vết thương nhỏ mà thôi!” Lục Bắc Kiêu không buồn cau mày nói.
Ánh hoàng hôn trải dài dáng người của năm người lính đặc chủng trên nên đất.
Chiến thắng trở về, bọn họ nhanh chóng nhảy lên máy bay.