Thương lượng?
Cậu nghe không lầm chứ?
Diệp Kiều Kiều trước kia đều là tính kế dụ cậu vào bẫy.
Lục Bắc Trì nhìn cô vẻ hoài nghi. Phản ứng này của cậu hoàn toàn nằm trong dự kiến của Diệp Kiều. Đều do kiếp trước cô làm quá mới có thể khiến Lục Bắc Trì không tin tưởng cô tới vậy.
“Tìm tiểu gia có chuyện gì?” Lục Bắc Trì thả quả bóng rổ khỏi tay, bóng đập xuống đất rồi lại bay lại tay của cậu. Giống như lấy lại được sự tự tin, cậu nhìn cô hỏi.
Ở trước mặt cô mà dám xưng là tiểu gia? Ha ha…
“Bắc Trì, là thế này, căn nhà bên kia của cậu không phải có rất nhiều phòng sao? Có thể để cho tôi một phòng để dùng không? Tôi để cho anh trai ở quê ở.” Cô muốn để Kiều Thiêm tới đại viện này ở, chủ yếu là sợ Kiều Thiêm ở bên ngoài học theo thói xấu, thứ hai là cũng giảm tiền thuê nhà. Mấu chốt hơn là, trong nhà còn có máy tính, Kiều Thiêm học về máy tính, không có máy tính không được. Thời đại này, máy tính còn chưa có phổ cập, ở các gia đình có rất ít máy tính, chỉ có Lục Bắc Trì mới đủ tiền để dùng máy tính.
Kỳ thực, chuyện này, chỉ cần anh Kiêu nói một câu là được. Nhưng cô không muốn chỉ một việc nhỏ như thế này cũng phải làm phiền tới anh. Anh Kiêu của cô nhất định rất bận, hai ngày rồi chưa có gọi điện thoại cho cô. Lần trước còn vì cô mà bị Lão Thái bắt được, xử phạt….
Hơn nữa, cô cũng muốn dựa vào chính mình, tới đây giúp con cháu trong đại viện.
Thật lạ.
Diệp Kiều Kiều thật sự thương lượng với cậu.
“Diệp Kiều, quy định ở đại viện không phải cô cũng không rõ.” Lục Bắc Trì kiêu ngạo nói.
“Hiểu rõ. Hết thảy đều hiểu rõ trong lòng bàn tay. Lục Bắc Trì, cậu muốn đánh nhau với tôi sao?” Diệp Kiều híp mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Bắc Trì, nghiêm giọng nói.
Diệp Kiều đã nghĩ, nếu cô phải đánh nhau với Lục Bắc Trì, Lục Tiểu Cổn có giúp cô không? Cậu sẽ làm gì?
Mẹ ruột khẳng định sẽ thân hơn so với chú nhỏ đúng không?
“A!” Lục Bắc Trì cười nhạo. “Tiểu gia không đánh nhau với phụ nữ.”
Cái dáng vẻ này, cũng giống hệt cái dáng vẻ năm đó anh Kiêu của cô đứng ra xưng bá lập lại quy củ trong đại viện.
Lục Bắc Trì tuy học được cái vẻ bên ngoài nhưng mà lại thiếu đi cái khí thế áp người của Lục Bắc Kiêu.
“Vậy cậu nói xem phải làm thế nào?” Diệp Kiều híp mắt nhìn cậu.
Lục Bắc Trì đập đập quả bóng, “Đánh nhau không được nhưng chơi bóng thì có thể. Cô là nữ, chơi ném bóng cũng được chứ? Nhưng mà, Diệp Kiều Kiều, cô bỏ ý định đi!”
Giọng nói của Lục Bắc Trì thể hiện rõ sự coi thường cô.
“Đấu thì đấu!” Diệp Kiều cao giọng nói. Cô có Lục Tiểu Cổn, cô còn sợ ai.
Lục Bắc Trì cười nói, “Diệp Kiều Kiều, đừng đùa giỡn. Ném 10 lần, nếu cô có thể ném trúng 3 quả, tiểu gia sẽ quỳ gối trước cô.”
“Lục Bắc Trì. Lời là tự cậu nói.” Diệp Kiều cao giọng nói. “Cho tôi 3 ngày, nếu tôi ném 10 trúng 6 thì coi như tôi thắng, được không? Đến lúc đó, cậu có thể rủ anh em bạn bè đến xem, nếu tôi thắng, cậu phải gọi tôi là chị Kiều!”
Ba ngày, cô ta có thể luyện được sao?
Nằm mơ đi!
“Được, quyết định như vậy!” Lục Bắc Trì lớn tiếng đáp.
“Cho tôi mượn bóng để tập luyện, được không?” Cô nói tiếp.
Lục Bắc Trì sảng khoái ném bóng cho Diệp Kiều. Diệp Kiều đưa tay, dáng vẻ đẹp đẽ bắt bóng. Nào ngờ, bắt trượt.
Lục Bắc Trì ha hả cười lớn.
*
Hai ngày sau, Lục Tiểu Cổn cũng không có ý định giúp cô, Diệp Kiều có chút luống cuống, chỉ có thể tự mình mang bóng tới sân bóng rổ tập luyện, mặt trời qua chính ngọ rồi vẫn miệt mài tập.
Tập luyện vào giữa trưa, cô mệt đến mức không chịu nổi nữa, mới đi vào chỗ mát ngồi, lấy điện thoại từ trong balo ra.
“Lục Tiểu Cổn! Con giúp đỡ được không? Mẹ thật sự có nhiều chuyện không làm được. Mẹ còn muốn đưa con tới doanh trại tìm ba con. Con không thấy chú nhỏ con ở trước mặt mẹ thiếu đánh như thế nào sao? Mẹ muốn đánh cho hắn một trận, khiến hắn phải xin lỗi, để xem hắn còn dám lên mặt với mẹ nữa không. Còn có, bác con, bác con chính là một quỷ tài máy tính a. Nói không chừng kiếp trước chính là Mã Hòa Đằng, Lý Ngạn Hoành, bố Mã ấy. Chúng ta không nên làm ảnh hưởng đến tiền đồ của bác a!” Hai ngày này, cô dùng mọi cách nhưng Lục Tiểu Cổn vẫn không để ý tới cô.
“Cổn Cổn, con sẽ không thật sự bỏ rơi… hu hu hu hu…” Cô thật sự luống cuống. Chẳng lẽ Tiểu Cổn không có tới thành phố J này với cô? Chỉ cần nghĩ tới đây, hai mắt Diệp Kiều lại đỏ lên.