Chỉ cần nghe ba chữ “bảo vệ người” của Lục Tiểu Cổn, Diệp Kiều lại cảm động đến rối tinh rối mù.
Chính vì cảm động, cô lại phát hiện có chút không thích hợp.
Từ từ, cây dù nhỏ là ý gì?
Cô nghiêm túc nghĩ lại câu nói của Lục Tiểu Cổn.
Trời ạ.
“Lục Tiểu Cổn! Sao con còn hiểu được ý cây dù nhỏ chứ?” Cây dù nhỏ không phải là “áo mưa” sao?
Cái thằng nhóc này. Là tài xế già a!
“Không, con nào có hiểu!” Giọng điệu của Lục Tiểu Cổn vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng.
“Từ từ, Tiểu Cổn, ý của con là, nếu mẹ mang thai, con sẽ được sinh ra đúng không? Con sẽ còn là con của mẹ, đúng không?” Đây mới là điểm quan trọng. Nghĩ tới chuyện, trong tương lai con trai của cô vẫn là Tiểu Cổn, Diệp Kiều càng thêm xúc động.
“Tiểu Cổn?” Lại không thèm để ý tới cô!
“Kiều Kiều! Phải đăng ký rồi!” Chu Bồng mặc một bộ quân trang đứng cách đó không xa gọi cô. Chu Bồng cùng Tiểu Đổng đều đoán được cô là người của Lục Bắc Kiêu. Diệp Kiều tạm thời nhờ họ giấu giúp.
“Tiểu Cổn, mẹ phải tắt máy, những điều con nói mẹ đều nhớ kỹ. Con phải đi theo mẹ đến thành phố J, nơi đó có tương lai của chúng ta!” Diệp Kiều ôm điện thoại trong lòng, cảm động nói.
Cho đến lúc máy bay chuẩn bị cất cánh, cô mới tắt điện thoại đi.
Tiểu Cổn vẫn sẽ là con cô, thật tốt.
Vì bảo vệ cô, hiện giờ cậu chưa muốn được sinh ra.
Con trai ngoan, cậu còn nói thích cô.
Diệp Kiều cũng hiểu, trước khi sinh Tiểu Cổn ra, cô phải có năng lực bảo vệ chính mình, bảo vệ cả con nữa.
Kiếp trước, cô 22 tuổi hoài thai Lục Tiểu Cổn, cũng là năm đó mà mất đi con trai. Lúc mới mang thai con, cô vô cùng bài xích, cả ngày trông ngóng sảy thai, cô cũng không có dáng vẻ của thai phụ nên cái gì cũng chưa làm, cũng chưa từng nghĩ tới việc phải che chở cho đứa bé trong bụng. Cho đến lần đó, cô cùng với Lý Vận đi tới mở cửa tiệm, bị ngã một cái, Tiểu Cổn thật sự không giữ được.
Sau khi đẻ non, cô từng ân hận…
*
Xuống khỏi máy bay, Diệp Kiều gấp gáp bật điện thoại, nhưng mà, Lục Tiểu Cổn không hề trả lời.
Tìm không được người, cô lập tức tìm Lục Bắc Kiêu.
“Anh Kiêu, em đã về thành phố J, yêu anh, moah moah!”
Một câu “yêu anh” kia là xuất phát từ nội tâm của cô.
“Cổn Cổn, mẹ cũng yêu con!” Cô nói vào điện thoại, vẻ mặt ôn nhu mỉm cười. Nói xong thì ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm của thành phố J, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc của mình.
“Diệp Kiều, mày phải cố lên!” Cô hét lên trong lòng.
*
Đúng như cô dự đoán, những ngày cô không ở nhà, Diệp Trăn Trăn trở về nhà ở khu nhà ở thành ủy. Trước kia, cô sống được là nhờ cô ấy, nhờ cô ấy chấp nhận chịu đựng một kẻ nhà quê vô tích sự vô dụng như cô.
Lão Tham mưu trưởng Diệp rất thích đồ nông sản cô mang từ quê lên, bột ngô, khoai lang, củ cải nhà trồng, bắp cải muối… Tất cả đều là những món nông gia bình thường, nhưng đối với ông mà nói, lại còn ngon hơn các loại sơn hào hải vị.
Cô cũng đem thêm một phần khác, không nhiều, đưa tới nhà ông bà ở gần đó.
Không khéo là, hai người già hôm nay không có nhà, nên cô giao cho người giúp việc của Lục gia.
Mới ra khỏi cửa nhà họ Lục thì gặp Lục Bắc Trì, người đầy mồ hôi, mới đi chơi bóng rổ về.
“Diệp Kiều Kiều! Cô tới nhà tôi làm gì?” Nhìn thấy Diệp Kiều, Lục Bắc Trì mới đầu là sửng sốt, sau đó nhận ra cô, cậu thiếu niên cầm quả bóng rổ trong tay, vẫn giống như trước đây, vừa khiêu khích vừa phòng bị nhìn cô, cái kẻ suốt ngày đối nghịch với cậu.
Đêm đó, sau khi để cô lại ở sân bóng rổ, cậu không có gặp cô nữa.
Cô nhóc lớn lên thật xinh đẹp a, thế mà trước đây cậu không có phát hiện ra.
Mấu chốt là, cô còn nhìn cậu tươi cười ngọt ngào như vậy.
Diệp Kiều thật sự coi Lục Bắc Trì là cậu em chồng tương lai, vừa khéo gặp được nên tươi cười nói: “Lục Bắc Trì, tôi mang chút đồ quê lên cho ông bà, tôi mới từ quê ra. Đúng rồi, có chuyện muốn thương lượng với cậu, cậu xem có được không?”