Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 97 - Chương 97:

Chương 97:

Cô làm sao vậy?

Cô cảm động, áy náy, cũng thật muốn tát mình mất cái.

Kiếp trước là cô có lỗi với Tiểu Cổn, có lỗi với Lục Bắc Kiêu, nhưng điều khiến cô đau lòng nhất là cả hai người đều yêu cô.

Trong đầu cô hiện giờ vang vọng câu nói của Tiểu Cổn: Con sẽ xuất hiện khi người gặp nguy hiểm.

Giọng nói non nớt, ngập tràn năng lượng.

Sắc trời đã muộn, ánh hoàng hồn lan vào trong toa xe, một cô gái tóc đen áo trắng, mặt đầy nước mắt, hình ảnh vô cùng đẹp đẽ thê lương.

Cho dù mất hết mặt mũi trước mặt Kiều Thiêm, Diệp Kiều cũng không che giấu. Cô vừa lau nước mắt thì lại bị cơn xúc động bừng lên.

Cô không muốn tỏ vẻ gì cả, chỉ là không khống chế được cảm xúc.

Tiểu Cổn là điểm yếu nhất trong lòng cô.

Đó là con trai cô. Không hề giống với thứ tình cảm vợ chồng, cha mẹ, anh em. Là cô cho con cuộc sống, đã đừng muốn bảo vệ con, nhưng rồi lại để con bảo vệ mình.

Kiều Thiêm ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho cô khăn giấy lau nước mắt. Diệp Kiều ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống mới bình tĩnh trở lại.

Khóc đủ rồi, bình tĩnh rồi lại tràn đầy nặng lương. Cô nghĩ, sau này có “con trai” làm bạn, trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp. Con người phải hướng tới phía trước, nếu ông trời lại cho cô cơ hội làm lại thì cô nên quý trọng, tích cực đối diện với mọi thứ.

*

“Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Cổn, mẹ gọi Lục Tiểu Cổn!” Dưới cây liễu bên sông, Diệp Kiều cầm điện thoại di động quơ quơ trên không trung, không ngừng gọi.

Hai ngày này, Lục Tiểu Cổn không có nói chuyện với cô.

“Cổn Cổn, con không thích mẹ nữa phải không? Mẹ cũng ghét bản thân mình ở kiếp trước, nhưng mà, mẹ đảm bảo, kiếp này sẽ yêu thương con cùng ba con! Cổn Cổn, ra nói chuyện với mẹ, được không?”

Vẫn không có tiếng trả lời.

Cái thằng nhóc kiêu ngạo này.

“A! Cổn Cổn. Cứu mạng a. Mẹ không biết bơi!”

Lục Tiểu Cổn cảm thấy ghét bỏ cái người trắng trợn trước mắt. Người làm cái gì con đều thấy được.

Diệp Kiều cũng bị chính hành động ngu ngốc của mình chọc cười, vỗ mông đứng dậy. “Cổn Cổn, mẹ về nhà bà ngoại ăn cơm. Ngày mai sẽ đi máy bay tới thành phố J. Tới thành phố J rồi, chúng ta sẽ tới doanh trại tìm ba con, được không?”

Vẫn không có tiếng trả lời.

*

Cô cùng Kiều Thiêm về tới quê, cha mẹ cũng cảm thấy an tâm. Đã nhiều năm Kiều Thiêm không về quê, cho nên về tới nơi anh cúi đầu nhận sai, cũng thề rằng sau này sẽ chịu khó tìm việc, không trêu chọc mọi người nữa. Cha Kiều Thiêm bị thương ở chân cũng sắp khỏi, đúng như cô dự liệu. Quán mì lạnh của chị cả ở trên trấn cũng được nhiều người ưa thích. Món ăn vặt này ở trấn này chưa có ai bán, nên thu hút được không ít người tới ủng hộ.

Cô lại dặn dò chị gái làm thế nào để phối mì lạnh với các gia vị địa phương, thêm dầu ớt ra sao, đều là phương thức không thể truyền ra ngoài.

Cô hy vọng sau này chị gái cô có thể phát triển quán mì lạnh này, mở thêm chi nhánh, phát triển cửa hàng…

Cả nhà cùng ngồi ăn cơm, mẹ cô còn không muốn để Kiều Thiêm đi cùng cô tới thành phố J. Thành phố lớn có nhiều cám dỗ, bà sợ Kiều Thiêm dẫm chân vào vết xe đổ.

“Dượng con nói, dượng sẽ giúp con tìm công việc ở Sở Lương thực, lương ở đó tuy thấp nhưng mà chắc chắn.”

Nghe mẹ nuôi nói, Diệp Kiều cảm thấy xấu hổ.

Sở Lương thực đúng là đơn vị sự nghiệp tốt nhất, nhưng mà, vài năm sau, đơn vị này thay đổi cơ chế khiến không ít công nhân phải nghỉ việc, dượng cô liền kiên quyết bỏ việc, về quê trồng trọt.

“Mẹ, chuyện của anh, con sẽ giúp. Mẹ không cần lo lắng quá. Sau này con sẽ không để anh xảy ra chuyện gì!” Diệp Kiều lập tức đảm bảo.

Những người thuộc thế hệ trước như cha mẹ cô là muốn yên ổn, cô hiểu. Nhưng Kiều Thiêm năm nay mới 20 tuổi, đang tuổi thanh xuân, cần phấn đấu.

Cái người trưởng thôn tham ô, trước vành móng ngựa đã khai ra quá nửa những chuyện tham ô trước đó. Trong thôn cũng đã được lắp đường ống nước sạch, cô thật hy vọng, sau này quê hương có thể phát triển lên, cũng có của ăn của để, hy vọng trong tương lai có thể nhận thầu mấy đỉnh núi kia, phát triển du lịch.

*

“Lục Tiểu Cổn, mẹ phải tắt máy, con phải làm thế nào? Có thể tìm thấy mẹ không?” Trước khi đăng ký lên máy bay, Diệp Kiều bỗng nhớ tới vấn đề này. Trên người cô ngoại trừ cái điện thoại này ra không có thiết bị điện tử nào khác.

“Lúc trước người không có điện thoại, con làm thế nào để tìm thấy người?” Tiếng Lục Tiểu Cổn vang lên khiến Diệp Kiều vui mừng.

“Lục Tiểu Cổn, rốt cuộc con chịu để ý tới mẹ rồi!” Cô cầm điện thoại tới một góc sân bay, kích động nói.

“….” Lục Tiểu Cổn.

“Cổn Cổn, có phải con không thích mẹ không? Thật xin lỗi, kiếp trước, sau khi mất con, mẹ vô cùng khổ sở…”

“Ngu ngốc, con không thích người còn tới bảo vệ người sao?” Lục Tiểu Cổn nói.

Diệp Kiều xúc động suýt khóc.

“Không còn chuyện gì khác, con đi!” Lục Tiểu Cổn lạnh lùng nói.

“Tiểu Cổn, đừng lạnh lùng vậy, ở lại nói chuyện phiếm, được không?” Diệp Kiều vội nói.

“Người khi đi tìm ba con, nhớ mang theo cây dù nhỏ, nếu không con sẽ sinh ra ra. Nếu bị sinh ra, con sẽ không bảo vệ người được nữa!” Lục Tiểu Cổn lại nói.

Bình Luận (0)
Comment