“Lục Tiểu Cổn, sao còn chưa cút đi chứ? Ta không yêu ba con, ba con cũng không yêu ta, con đi tới thế giới này không được vui, chỉ là chịu tội, vậy mau đi nhanh đi!”
Kiếp trước, mỗi ngày cô đều vuốt bụng nói những lời này, chỉ hy vọng đứa trẻ sẽ sớm rời khỏi cô.
Thế nhưng, lúc sinh mệnh bé nhỏ này thật sự trôi ra khỏi cơ thể cô, cô mới cảm nhận được rõ rệt nỗi đau cốt nhục chia lìa.
Cái thai nhi hơn 4 tháng, đã thành hình, là con trai, còn có…
“Lục Tiểu Cổn, con đừng đi…” Kiếp trước, lúc cô nằm trên giường sinh đã nghẹn ngào nói như vậy, nước mắt lăn dài.
Diệp Kiều như giật mình tỉnh lại từ những đau khổ của kiếp trước, tay phải vẫn còn cầm điện thoại, áp ở bên tai, hốc mắt đỏ ửng nhìn ra ngoài cửa xe, cố gắng nuốt xuống những nỗi buồn đang tắc trong cổ họng.
“Lục Tiểu Cổn, con còn đó không?”
“Vâng.”
“Là con chỉ dẫn mẹ đánh nhau? Sức lực của mẹ đột nhiên tăng lên như vậy cũng là do con làm, đúng không?” Một người trọng sinh như cô, cũng không có thể tin được trên đời này có siêu năng lực.
“Đúng vậy.” Lục Tiểu Cổn kiệm lời nói.
Diệp Kiều đột nhiên cảm thấy ấm áp, một dòng nước ấm lan tỏa trong lòng. Con trai kiếp trước của cô, vì bảo vệ một người mẹ không xứng đáng như cô mà tới đây.
“Lục Tiểu Cổn, mẹ có thể nhìn thấy con không?” Cô có vô số điều muốn hỏi.
“Không thể.” Lục Tiểu Cổn vẫn kiệm lời như cũ.
“Vậy… con tồn tại trong chiếc điện thoại này sao?” Cô lại liếc mắt nhìn về chiếc điện thoại di động bị cô ghét bỏ.
“Không phải. Con còn có thể ở trên điện thoại bàn, radio và các thiết bị có tín hiệu khác. Con chỉ có thể nói chuyện với người, không thể xuất hiện!” Lục Tiểu Cổn có chút không kiên nhẫn. “Con sẽ chỉ có thể xuất hiện lúc người gặp nguy hiểm!” Mỗi câu nói, Lục Tiểu Cổn đều nghiêm túc nói, rõ ràng là giọng nói non nớt nhưng mà tràn đầy nghị lực.
Con sẽ chỉ có thể xuất hiện lúc người gặp nguy hiểm!
Diệp Kiều lại một lần nữa cảm thấy ấm áp trong lòng, lại cảm thấy kiếp trước mình thật ngu xuẩn đã không bảo vệ tốt cho con trai.
Cô cuối cùng cũng hiểu, Lục Tiểu Cổn sống trong sóng điện, chỉ những lúc cô gặp nguy hiểm cậu sẽ cho cô năng lượng để đối phó kẻ xấu. Cậu không phải là người, cũng không phải là hồn mà là một dạng siêu năng lực tự nhiên.
“Lục Tiểu Cổn, con còn làm gì nữa?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
“Bởi vì ba lén gọi điện thoại cho mẹ, hiện giờ bị Lão Thái phạt, chạy việt dã có võ trang 20km. Cho dù bị phạt 100km, ba cũng không hối hận!” Giọng nói lãnh khốc của Lục Tiểu Cổn truyền lời.
Cô có thể cảm nhận được, khi Lục Tiểu Cổn gọi ba thì trong giọng nói của cậu tràn ngập sự sùng bái cùng không muốn xa rời.
Cô cũng nhớ tới Lục Bắc Kiêu, nhớ tới lúc anh biết được cô mang thai thì đã mừng rỡ điên cuồng như thế nào. Anh bế cô lên, xoay rất nhiều vòng rồi nói, “Diệp Kiều, sau này chúng ta sẽ tốt hơn, em đừng giận anh nữa.”
Cô cũng nhớ rõ, khi Lục Tiểu Cổn rời khỏi cơ thể cô, anh đã đau khổ như thế nào.
Hai mắt cô đỏ ửng, nước mắt ầng ậng, nghẹn ngào.
Lục Tiểu Cổn có thiên lý nhãn sao?
“Lục Tiểu Cổn, con có biết không, kiếp trước, ba con hy sinh thế nào không?” Vấn đề này đúng ra rất đau lòng, nhưng cô thật sự muốn biết đáp án. Sau khi trọng sinh, cô vẫn luôn tự hỏi, Lục Bắc Kiêu đã hy sinh như thế nào, đời này anh có hy sinh như vậy nữa không? Còn có những đồng đội của anh nữa?
Nhưng mà, cô không biết nên trợ giúp họ như thế nào.
“Ba là bởi vì…” Lục Tiểu Cổn muốn nói lại thôi, sau đó lạnh giọng nói. “Diệp Kiều, người thực phiền a. Con hôm nay rất mệt, muốn nghỉ ngơi, sau này sẽ nói với người!”
“Tiểu Cổn, Tiểu Cổn, con sao lại không gọi mẹ! Alo…”
Đáp lại cô chỉ còn tín hiệu lẹt xẹt của điện thoại. Cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, có rất nhiều điều muốn nói với cậu.
“Kiều Kiều, em làm sao vậy?” Kiều Thiêm tìm thấy cô đang ngồi xổm trong góc toa tàu, che mặt khóc thút thít thì vội vàng hỏi.