Cô có thể cảm nhận được Lục Bắc Kiêu đang tức giận, giống như là đang trách cô đánh nhau với người ta.
Như vậy, vừa rồi, người chỉ dẫn cô đánh nhau với bọn bắt cóc không phải Lục Bắc Kiêu.
Sao có thể chứ?
Cô nghe rõ là giọng nói của anh mà.
Diệp Kiều có chút không hiểu. Cô đưa điện thoại ra khỏi tai, nhìn vào đó, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước có giọng trẻ con gọi cô là “mẹ”, cô sợ tới mức thiếu chút nữa ném cái điện thoại ra xa.
“Diệp Kiều!”
“Anh Kiêu. Em… em thật xin lỗi, là em sai rồi…” Cô vội cầm chặt cái điện thoại áp lên tai, vội vàng xin lỗi anh. “Anh đừng giận ra, kỳ thực trước đó em có học qua kỹ thuật phòng vệ, mấy tên đó vốn không phải đối thủ của em. Em thật sự không tổn hại một sợi tóc nào!”
Những chuyện kỳ lạ như vậy, trong lúc này thật sự không thể nói rõ được. Cô đành phải nói dối anh.
“Vừa rồi em nói có người chỉ dẫn là có ý gì?!” May mắn cô không bị thương, nếu không, sau này anh chắc phải thuê vệ sỹ bảo vệ cô 24/24, giam cô ở bên cạnh mình. Nghĩ tới cô nhóc trắng trẻo mịn màng, chỉ cần hơi đụng tới một chút sẽ lưu lại dấu vết, lại nghĩ tới cô lấy một chống năm, mà lông tóc không tổn hao gì, Lục Bắc Kiêu có chút ngờ vực.
A… chuyện này, phải giải thích thế nào chứ?
“Chuyện này là do điện thoại, không biết vì sao, tín hiệu đột nhiên bị chuyển, em tưởng là giọng của anh. Tóm lại, anh Kiêu, anh đừng giận có được không? Mấy tên cướp đã bị bắt rồi. Đừng giận mà… Giọng nói của anh thật hung dữ a… Cầu xin anh đấy… Đừng giận a… Sau này, em không thế nữa!”
Cô cũng chỉ biết dùng cách này, giả vờ đáng thương.
Đậu má, con nhóc này mỗi khi làm nũng thì anh không thể không mềm lòng.
“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Nha đầu, lần tới gặp, xem anh xử lý em như thế nào!” Lục Bắc Kiêu chỉ biết trầm mặt, trầm giọng nói, bên trong đó không giấu được vẻ sủng nịnh. Mà Lão Thái, đứng ở cửa không khỏi trừng mắt nhìn.
Lục Bắc Kiêu thật sự làm lơ ông ta.
An toàn của vợ là quan trọng nhất, không thèm để ý tới ông ta.
“Vâng vâng vâng. Anh Kiêu, lúc anh trở về, để mặc anh xử lý.” Diệp Kiều vội vàng ngọt ngào nịnh nọt.
“Mau đi về chỗ ngồi của em đi, đừng chạy lung tung nữa. Nhóc con, thật muốn trói em mang về đây!” Lục Bắc Kiêu nói. Anh thật sự không biết, từ lúc nào, cô nhóc này lại chiếm giữ một vị trí rất quan trọng trong lòng anh.
Vừa mới rồi, mất liên lạc với cô vài phút, anh lo sợ đến không thở nổi.
“Vâng, vâng vâng. Em lập tức trở về, lập tức trở về. Anh Kiêu, đừng lo cho em!” Cô ngoan ngoãn trả lời.
Chờ cô tắt điện thoại, Lục Bắc Kiêu mới dập máy.
*
“Oái!”
Đá vào thành xe lửa một cái, Diệp Kiêu kêu lên đau đớn. Rõ ràng vừa rồi, lúc đá người không thấy đau a.
Cô không tin chuyện tà ma này. Nhìn trên toa xe, người vừa mới rời khỏi, khắp nơi đều là rác, cô nhìn thấy một chai nước khoáng rỗng nằm lăn lóc trên đường. Cô nghĩ thầm, với sức lực vừa nãy, chắc chắn cô sẽ đá cái chai nước này đi rất xa.
Vì thế, cô dùng hết lực, vung chân đá cái chai, kết quả là, cái chai nước bay đi cũng không quá xa…
Cũng không có công năng gì đặc biệt.
“Rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?!” Diệp Kiều thầm nghĩ, ánh mắt thì nhìn vào cái điện thoại di động trên tay, trong đầu thì nghĩ đến tiếng gọi mẹ của cậu bé đó.
Cái điện thoại này cô không thích lắm, nhưng kết quả thì sao, rất nhiều sự việc kỳ quái xảy ra. Không phải có quỷ chứ? Diệp Kiều xúc động định ném nó đi, vì thế mới mở cửa sổ ra. Cái tàu này vẫn còn mới, sơn màu xanh lá, cửa sổ có thể mở ra.
Cô làm động tác định ném đi.
“Đừng mà. Hơn 2 vạn tệ đó.” Giọng nói của cậu bé lại vang lên.
Diệp Kiều choáng váng. Mới có nhân viên vệ sinh tàu đi ngang qua cô, cô né người tránh, nhưng mà không nghe được bất cứ giọng nói nào.
Cô vội vàng cầm điện thoại đi tới một phía của toa xe, áp ống nghe lên tai.
“Ngươi là ai? Là người hay quỷ?” Cô lạnh lùng hỏi.
“Con là Lục Tiểu Cổn!” Giọng nói non nớt vang lên.
Nghe thấy cái tên này, trái tim Diệp Kiều như bị bóp nghẹt lại…
Lục Tiểu Cổn…