Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 94 - Chương 94:

Chương 94:

Sao lại có sức lớn như vậy chứ?

Kỳ thực, lần trước khi bị đuổi giết, cô đã phát hiện ra mình sau khi trọng sinh thì chạy trốn đặc biệt nhanh. Chẳng lẽ, sức lực có thay đổi sao?

Bốn kẻ còn lại lập tức quay lại nhìn, thấy tên to con ôm háng ngồi dưới đất thì chê cười. “Lão đại, đến một con bé con còn đánh không lại, vẫn muốn làm lão đại sao? Phi.”

Tên to con bị đau không nói được lời nào, mắt vằn lên nhìn Diệp Kiều.

Con nhóc này không phải người bình thường.

“To con, ngươi đừng làm lão đại nữa, xem lão tử đây!” Một tên dáng người cao gầy mặc cái áo ngắn tay màu đen vừa nói vừa đi về phía Diệp Kiều.

Hắn ta còn cố tình vén vạt áo vẩy vẩy, vẻ mặt tà mị nhìn cô nhóc trong tay không tấc sắc chỉ có một chiếc điện thoại cục gạch.

“Ta cảnh cáo ngươi, người đừng có tới đây, ta tự mình ra tay mà còn thấy sợ a!” Cô nói lời thật lòng. Bản thân cô cũng không hiểu vì sao đột nhiên mình lợi hại như vậy.

Tên đàn ông cao gầy cười ha hả, lúc cười còn lộ ra cái răng vàng chóe lấp lánh. Ba tên còn lại cũng cười lớn, ánh mắt nhìn Diệp Kiều vẻ chế giễu.

“Nhảy lên đánh vào mặt hắn!” Lúc này, tiếng của Lục Bắc Kiêu lại vang bên tai.

Tên cao gầy cao hơn cô rất nhiều. Muốn đánh vào mặt hắn cô phải nhảy lên mới đánh tới. Diệp Kiều nắm chặt bàn tay, phóng tới đấm thẳng vào dưới hàm tên cao gầy, chỉ thấy hắn ngửa mặt ra sau, có ánh vàng văng ra khỏi miệng.

Tên cao gầy nặng nề ngã xuống người tên to con, tên to con lại hét lên một tiếng thảm thiết.

Tên cao gầy mũi như bị gãy, miệng toàn vị máu, quả thực, muốn khóc cũng khóc không nổi.

Ba tên còn lại choáng váng ngơ ngác nhìn cô nhóc yếu đuối mong manh lại đang dựa lưng vào thành xe.

Trời ạ.

Lực tay cũng lớn quá.

“Ba người các ngươi, có muốn cùng nhau lên một lượt không?!” Thấy bản thân mình lợi hại như vậy, Diệp Kiều không sợ nữa, khóe miệng cong lên nụ cười giễu cợt nhìn 3 tên còn lại, khiêu khích.

Ba tên còn lại nhìn nhau, hành khách trong toa xe thì đang sôi nổi thò đầu qua cửa kính nhìn về phía này. Mọi người đều cảm thấy lo lắng cho cô gái nhưng không ai dám tiến lên hỗ trợ. Có người đã đi gọi nhân viên bảo vệ nhưng mà, lối đi trong xe lửa vốn nhỏ, lại đầy người nên đi không nhanh được.

Hai tên bắt cóc cùng nhau tiến tới, “Mã Đức, tôi thật không tin con nhóc này có bản lĩnh như vậy!”

Dứt lời, hai tên từ hai phía đánh tới. Diệp Kiều nhớ tới hình ảnh Lục Bắc Kiêu dùng chân quét ngang phía dưới đất trong lần đánh nhau trước nên lập tức bắt chước nâng chân lên.

Chân cô đạp thẳng vào bụng cả hai tên.

Hai tên đồng thời ngã xuống.

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Diệp Kiều đạp chân lên bụng một tên bắt cóc đang nằm lên dưới đất hỏi, “Người anh em, có phục không?”

Dứt lời, cô nhìn về phía tên bắt cóc còn lại. Tên đó định chạy thì Diệp Kiều đã xông tới, túm chặt cổ áo hắn ta, tiện tay giật lại khiến hắn ngã xuống đất.

“Nữ hiệp tha mạng! Xin đừng đánh, đừng đánh tốt.” Tên bắt cóc cuối cùng quỳ sụp xuống xin tha.

Bốn tên khác thì đau không nói được tiếng nào.

Diệp Kiều một chân đạp lên người tên bắt cóc, một tay cầm điện thoại, hất cái tóc đuôi ngựa ra phía sau lưng, nhìn xuống năm tên bắt cóc đang nằm lăn dưới đất, không khác gì một nữ đại hiệp trong các bộ phim truyền hình.

“Cướp được bao nhiêu đồ rồi? Giấu ở đâu? Mau giao ra đây.”

“Đau đau đau. Xin bà cô tha mạng. Chúng tôi giao, chúng tôi giao. Đồ cướp được đều giấu ở dưới chỗ ngồi ở phòng số 6 của chúng tôi.” Mấy tên bắt cóc không chịu nổi đau đớn, tên cuối cùng thì luôn miệng xin tha khai chỗ giấu đồ.

Trong toa xe vang lên tiếng vỗ tay khen ngợi.

“Cô gái này chắc học võ ở trường.”

“Thật lợi hại a. Nhìn không ra a. Gầy như vậy!”

Mấy nhân viên bảo vệ lúc này mới chạy tới, giúp trói mấy tên bắt cóc lại. Hơn nữa, còn tìm được đồ bọn chúng trộm hoặc cướp được giấu trong toa xe. Bọn chúng dự định sẽ xuống tàu ở trạm kế tiếp.

“Diệp Kiều! Em có bị thương không? Mau trả lời anh.” Lúc này, ở trong văn phòng, sắc mặt Lục Bắc Kiêu tối tới cực điểm.

Cuộc trò chuyện vẫn không bị ngắt nhưng ở phía đầu dây bên kia đầy tiếng náo loạn nên anh đành tắt cuộc gọi rồi lập tức gọi lại.

“Anh Kiêu, em không sao hết. Anh Kiêu, anh quá lợi hại đi. Anh thuận miệng chỉ dẫn mà em liền đánh bọn họ không còn manh giáp.” Diệp Kiều kích động nói.

“Chỉ dẫn cái gì? Diệp Kiều, em đang nói cái gì? Em động thủ với bọn chúng?” Rõ ràng anh bảo cô không cần cậy mạnh, như vậy sẽ chỉ khiến cô thêm nguy hiểm.

Giọng nói của anh chưa bao giờ nghiêm khắc, bởi lo lắng mà không khống chế được, tức giận với cô.

Bình Luận (0)
Comment