Lại tám chuyện!
“Anh Kiêu, chuyện lần trước là chuyện gì a? Em uống say không nhớ rõ lắm, anh giúp em nhớ lại chút đi.” Cô cố ý giả vờ không nhớ, khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa, dáng vẻ thì giống hệt ma nữ trêu người. Cô xoay người nhìn qua cửa sổ tàu hỏa, ngắm phong cảnh đang lướt qua trước mắt.
“….” Vốn đã bị cô trêu chọc đến mức lửa nóng khắp người, lúc này lại vì câu nói này của cô mà trong đầu Lục Bắc Kiêu hiện giờ toàn là hình ảnh không phù hợp với trẻ em. Đáy mắt thêm sắc đen, đến hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
“Chính là chuyện anh dùng ngón tay khiến em…”
“Anh Kiêu.” Những lời thô lỗ anh chưa kịp nói xong đã bị tiếng nói nghiêm túc của cô cắt đứt. Cho dù là nghe qua điện thoại, Lục Bắc Kiêu cũng cảm nhận được vẻ nguy hiểm trong lời nói.
“Kiều Kiều? Sao vậy? Trả lời anh!” Anh lập tức đứng lên, khuôn mặt tuấn tú nhàn nhã có pha chút sắc dục chưa tan hết hiện giờ đã xanh mét.
Lúc này, tàu hỏa đi qua một đoạn đường cong, tiếng các toa tàu va vào nhau loảng xoảng. Diệp Kiều dựa người vào thành tàu, đối mặt với 5 tên cướp. Bọn họ có cao có lùn, có béo có gầy, có tóc không tóc, có quăn không quăn, có bọc răng vàng, miệng ngậm thuốc lá, tay cầm dao găm, ánh mắt không tốt nhìn vào cô.
Có kẻ thì thèm nhỏ dãi vẻ đẹp của cô, có kẻ thì đánh giá cái điện thoại di động trên tay cô.
“Anh Kiêu, em ở khu hút thuốc trên tàu hỏa, gặp phải cướp, là 5 người đàn ông.” Tuy trong lòng sợ hãi nhưng cô vẫn bình tĩnh thông báo tình hình với Lục Bắc Kiêu.
Nhưng núi thì cao, hoàng đế thì xa, anh sẽ không giống như lần trước kịp thời xuất hiện giúp cô đánh đuổi bọn chúng. Lúc này, ý nghĩ đầu tiên của cô là chạy, giống như lần trước bị người ta đuổi giết, hai chân cô giống như gắn thêm động cơ vậy, chạy thật nhanh.
Nhưng mà, đây là trên xe lửa.
Trong toa xe, tuy có không ít nam giới nhưng phụ nữ người già trẻ em lại nhiều hơn. Nếu đánh nhau, mấy người có thể đánh lại bọn chúng? Có thể ngang nhiên cướp tiền cướp sắc trên xe lửa đều không phải kẻ thiện lương gì.
Lúc này, ở trong văn phòng, sắc mặt Lúc Bắc Kiêu trầm xuống, ánh mắt lộ ra sát ý.
“Kiều Kiều, đừng có đi theo bọn chúng. Giữ bọn chúng lại, anh gọi bảo vệ.” Anh nói vào điện thoại rồi cầm lấy ống nghe của chiếc điện thoại bên cạnh.
Đúng lúc này, Lão Thái đen mặt tiến vào.
Lục Bắc Kiêu lờ ông ta đi, vẫn tiếp tục quay số của bên đường sắt.
“Tôi báo án, trên đoàn tàu hỏa số K1142 của các anh có 5 tên cướp đang cướp tiền của một cô gái, vị trí là khu vực hút thuốc gần khu giường nằm. Mau cho bảo vệ chạy tới đó.”
“Cô gái, ngoan nào… hắc hắc… mau đưa điện thoại di động đây.” Tên cướp cao to, đầu trọc lọc bước lại gần cô, nheo nheo mắt nhìn cô.
Một cô gái lưng dựa vào thành tàu, quần jean áo sơ mi trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn, thật sự đẹp, làn da mềm mịn có cảm giác chạm tới có thể tan chảy. Tên to con cũng không sợ cô, bốn người còn lại, đứng chặn ở hai cửa toa, nhìn thấy có người đi tới thì dùng dao đuổi đi.
Tên to con dường như to gấp đôi cô, đưa cái tay mập mạp như chân heo tới trước mặt cô, “Mau đưa điện thoại cho chú.”
Cô vốn định trốn như trốn không thoát, đánh thì chắc chắn đánh không lại hắn ta.
Cô nghĩ, hiện giờ là thời điểm đấu trí, nhưng đột nhiên có tiếng của Lục Bắc Kiêu vang lên trong điện thoại vẫn áp bên tai.
“Đá vào hạ bộ hắn a.”
Đùi phải của cô lập tức như không nghe lời sai bảo và nhấc lên.
Chân con gái vừa thon vừa dài, tên to con cười cười, không né không tránh nghĩ thầm, một cô nhóc có thể đá hắn đau sao?
“Á….” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ tên to con.
Diệp Kiều đá thẳng vào hạ bộ của hắn ta. Tên to con nặng chừng 200 cân* đổ vật xuống, đập người vào thân xe, sau đó ngã ngồi xuống mặt đất, hai tay ôm hạ bộ, đau đớn lăn lộn, mặt đỏ bừng.
Trời ạ.
Diệp Kiều cùng mở to mắt, ngơ ngác cúi nhìn cái chân mình.