Ánh đèn chiếu rọi trên sân khấu, Giang Ca mặc chiếc váy màu trắng như tiên nữ, theo như lời đồn là cô tìm được đường sống trong chỗ chết, giờ đang giữ bộ mặt trầm tĩnh lạnh lùng.
Đây là trung tâm thể thao, phía trên đối diện sân khấu còn có dãy màn hình hiển thị, trên màn hình vẫn là những hình ảnh các tình nguyện viên cùng những người già neo đơn, rất nhiều ảnh trong đó chỉ thấy bóng lưng của Kiều Sênh, hoặc là hình bóng mờ nhạt, nhưng anh đúng là đang làm việc, đang chuộc tội!
Cô cũng nhìn thấy anh rể đội mũ lưỡi trai trong thính phòng.
Sau khi chị gái qua đời, người đàn ông này chưa từng tìm người mới, càng chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, mỗi ngày đều phải chịu đựng nỗi nhớ đau khổ.
“Cô Giang!”
Thấy Giang Ca cầm micro không nói, phóng viên lại hỏi. Khán giả tại hiện trường đang khe khẽ bàn luận, cũng đang mong chờ đáp án của Giang Ca.
“Cô Giang, bài viết về cô và anh Kiều trên mạng đều là thật sao?”. Phóng viên lại hỏi.
Giang Ca mỉm cười nhìn Kiều Sênh bên cạnh, Kiều Sênh cũng quay đầu nhìn cô, mỉm cười, dùng khẩu ngữ nói “Nói đi”.
“Chuyện về tôi và Kiều Sênh trên mạng, tuy nhìn từ bên ngoài thì là sự thật, nhưng, Kiều Sênh cũng không tôi tệ như trong bài viết nói, anh ấy chính là người bị hại! Chúng tôi đã từng chia tay vì hiểu lầm, không thể trách anh ấy! Mấy năm nay Kiều Sênh cũng không dễ gì, cảm giác của anh ấy đối với tôi là thật, anh ấy cũng không phản bội tôi. Ảnh chụp ba năm trước, là hiểu lầm!”. Giang Ca cầm micro bằng hai tay, đối diện với mọi người, thành khẩn nói.
Diệp Kiều ở dưới sân khấu nghe Giang Ca nói vậy, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Cô là đương sự trong chuyện này, cô nói giúp Kiều Sênh như thế là hữu hiệu hơ bất cứ một lời chứng minh nào.
Hạ Diễm đội mũ lưỡi trai chờ Giang Ca đạp một cú chí mạng, lúc nghe Giang Ca nói xong, anh ta sững sờ.
Cô ấy mềm lòng, cô ấy thế mà lại mềm lòng!
Kiều Sênh tưởng rằng Giang Ca sẽ đích thân đẩy anh xuống vực sâu muôn dặm, lúc nghe thấy lời cô nói, anh cũng ngây ngẩn cả người, anh cho rằng cô sẽ lên án tội lỗi của anh, không ngờ, cô thế mà lại đổi lời.
Giang Ca nhìn về phía anh, mỉm cười, làm màu nói một câu: “Kiều Sênh, cảm ơn anh nhiều năm qua…”
Cô còn chưa dứt lời thì đã thấy Kiều Sênh nhìn cô không hề chớp mắt, sau đó, quỳ xuống.
Kiều Sênh thế mà lại quỳ trước mặt Giang Ca!
Tất cả mọi người đều giật mình.
“Giang Ca, xin lỗi!”. Kiều Sênh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giang Ca, lớn tiếng nói, câu xin lỗi này là anh nợ cô, sau khi anh biết năm đó là anh hiểu lầm cô.
Chẳng qua lúc biết thì đã muộn, Giang Ca đã bị đâm chết.
“Giang Ca, xin lỗi vì sáu năm trước, anh đã không tin tưởng em, anh không phải là một người đàn ông!”. Kiều Sênh lại nói.
Giang Ca nhìn Kiều Sênh quỵ trước mặt cô ngay trước hàng nghìn khán giả, nhìn mặt anh, đôi mắt lấp lánh ánh nước, mất hồn.
“Kiều Sênh! Xin anh hãy tin tưởng em, em với anh ta chỉ là bạn bè bình thường thôi! Chúng em không ở cùng nhau!”. Cô gái nắm chặt áo vest của người đàn ông, khẩn cầu giải thích.
“Giang Ca, sao em lại nói như thế? Người nào tối hôm qua còn ngủ chung với anh?”. Một người đàn ông khác trong phòng nhìn cô gái, vạch trần cô.
Người đàn ông mặc tây trang ném ra xấp ảnh lấy trong phòng sách: “Giang Ca! Em còn xem tôi là kẻ ngu sao? Sau này, em đừng tìm tôi nữa!”.
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đỏ ngầu, hung ác nói, mạnh mẽ hất cổ ra, cô gái bị ngã trên mặt đất, khiếp sợ nhìn hình ảnh mình ở chung với người đàn ông khác rơi đầy đất.
Trong đầu Giang Ca bây giờ đều là dáng vẻ quả quyết của Kiều Sênh năm đó, trái tim như xé nát thành muôn mảnh, nước mắt tuôn rơi.
Anh không tin cô!
Anh thà tin người ngoài chứ không tin cô.