Mặt trời chói chang trên không, đốt cháy các thành phố thủng lỗ chỗ, ở những vùng bán sa mạc, nhiệt độ bề mặt cao tới bốn mươi độ, thường có dân tị nạn bị cảm nắng mà ngất xỉu.
Với Diệp Thành mà nói, đây vốn là một ngày bình thường.
Người đầu đội mũ nồi màu lam, mặc đồ ngụy trang vác súng trường đứng ở trạm gác trực, bất luận xe hay người nào đi qua đều phải nhận kiểm tra nghiêm ngặt của lính gác, sau khi xác định không có vấn đề gì mới có thể thông hành.
Một cô bé gầy, da ngăm đen với đôi mắt to tròn rụt rè bước về phía Diệp Thành.
Diệp Thành tháo kính râm ra, nhìn đôi trần trần của cô bé, thật đáng thương. Anh xoay người đưa cho cô bé một chai nước khoáng, nhưng cô bé lắc đầu và chỉ vào bức tường bị vỡ hoàn toàn cách đó không xa, miệng nói ngôn ngữ địa phương.
"Để tôi qua xem với cô bé một chút!" Diệp Thành trầm giọng nói, hẳn là lại có người bị cảm nắng! Hôm nay đã cứu trợ 5 người bị cảm nắng rồi.
Diệp Thành cẩn thận mở chốt an toàn cầm chặt khẩu súng trường trên tay, đi theo cô gái nhỏ đến ngôi nhà lụp xụp cách đó 100m, khi nhìn thấy một người phụ nữ nằm trên mặt đất, anh nhanh chóng chạy nhanh.
“Không!” Khi anh còn cách người phụ nữ ngã xuống đất chừng mười mét, một người phụ nữ tóc ngắn đi xe máy, mặc áo khoác da, tay cầm súng máy lao về phía anh và quát mắng.
Người phụ nữ ngoại quốc này có vết máu trên mặt, là một trong những lính đánh thuê của Diệp Kiều. Năm người còn lại vừa bị tập kích, lo lắng đây là thủ đoạn của K2, cuối cùng cô ấy đã trốn thoát để bảo vệ Diệp Thành!
Người phụ nữ nằm dưới đất đột nhiên bò lên, quỳ một chân xuống đất, nổ súng về phía Diệp Thành!
Động tác cực nhanh và được huấn luyện bài bản, động tác của Diệp Thành còn nhanh hơn cô ta, vội nằm xuống, khẩu súng trường đã lên đạn đã nhằm vào lông mày của người phụ nữ mà bắn không thương tiếc!
Người phụ nữ mất mạng ngay tại chỗ!
Lúc này bên trong đoạn tường hoang tàn, có đạn đã được bắn tới đây!
Mẹ kiếp!
Cái bẫy!
Diệp Thành nghiến răng, chửi thề ở trong lòng, không khỏi nhớ đến lời nói của Lục Bắc Kiêu. Anh ấy nói Hoa Nhụy mơ thấy anh bị ám sát!
Thật đúng là dạy vợ anh mơ mộng!
"Anh Đình! Có một cô gái đến cứu anh ta!" Tên bắn tỉa của K2 mai phục ở chân tường nios với Đường Thiếu Đình đeo kính râm mặc đồ đen đang chỉ huy. Dưới ánh mặt trời, chiếc đinh tán bên tai trái anh ta đã sáng lấp lánh!
"Giết hết!" Đình Tử lạnh lùng nói.
Diệp Thành và nữ lính đánh thuê cấp tốc tìm ra chỗ ẩn nấp, anh gọi đồng đội hỗ trợ qua bộ đầm, nữ lính đánh thuê trực tiếp ném bom ra ngoài!
"Bùm", ngọn lửa bốc lên bầu trời.
Sau đó Đình Tử núp xuống, trên người đầy bụi và gạch vỡ, "Tổ B, tấn công chúng từ phía sau! Giết người phụ nữ đó trước! Người đàn ông, để đó cho tôi trước!"
Anh ta nói tiếng Anh trôi chảy vào micrô của tai nghe.
Ngay sau đó, một nhóm người khác của anh ta tấn công họ từ phía sau của Diệp Thành và nữ lính đánh thuê. Diệp Thành phát hiện ra bọn họ đầu tiên, vừa quay người đã thấy nữ lính đánh thuê bị bắn trúng ngã dưới đất!
Anh nhanh chóng lao tới khẩu súng máy của lính nữ, bắn về phía mấy người kia, kẻ địch liên tiếp ngã xuống, anh con môi tàn nhẫn.
Tổ A của Đường Thiếu Đình tấn công từ phía sau của Diệp Thành, phát súng đầu tiên bắn về phía anh không trúng, Diệp Thành cảnh giác né tránh, quay lại vị trí bắn tỉa để ẩn nấp!
"Anh Đình, cứu viện của anh ta còn chưa đến, tứ cố vô thần, hôm nay thằng này chết chắc! Ném lựu đạn để anh ta chết không toàn thây!" Thuộc ha của Đình tử hung ác nói.
Đường Thiếu Đình người đầy tro bụi cầm súng trong tay, cười càng thêm biến thái, "Chết không toàn thây có gì vui chứ, bắt sống về cho sếp chơi mới vui!"