Cô Lương Sảng hết lòng tuân thủ lời hứa, xin lỗi Lục Tiểu Vũ trước mặt bạn học cả lớp, nói cô bé oan rồi!
Là một giáo viên, bản thân cô phải làm gương!
"Lục Tiểu Vũ! Con thiếu tiền tiêu đến thế hả?" Diệp Kiều tức giận nhìn cô nhóc nghịch ngợm gây chuyện. Tô Mục bên cạnh vừa nghe nói ảnh Lục Tiểu Vũ bắt anh ký tên bán một tệ một tấm thì quả thực nội tâm suy sụp, chữ ký của anh trên mạng thổi giá đến giá hai ngàn tệ một tấm đấy?!
"Con muốn tự kiếm tiền bằng sức của mình mà!" Lục Tiểu Vũ hùng hồn nói.
Diệp Kiều im lặng quay người nghiêm túc nhìn Tiện Tiện Smart, "Đồng chí Tô Mục, mong anh sau này đừng giúp người xấu làm điều ác! Còn nữa, nhân lúc còn chưa tan học ít người, anh nhanh đi đi, lát nữa sẽ không đi được!"
Tô Mục nhìn cô, sau đó quay sang nhìn Lục Tiểu Vũ, vẻ mặt ôn hòa còn dặn dò cô bé: "Tiểu Vũ, sau có có việc gì có thể gọi cho chú bất cứ lúc nào, chú hứa gọi là đến ngây!"
"Chú Tiện Tiện thật ngoan!" Lục Tiểu Vũ nhìn Tô Mục hôm nay đã cho mình bao nhiêu mặt mũi, khen ngợi.
Tô Mục cười đến lộ ra hai hàm răng trắng, sau khi đen kính râm thì hôn gió cô bé, vội rời đi không thêm phiền phức cho Diệp Kiều.
Tiện Tiện thực sự quan tâm đến hai đứa trẻ, có thể nhớ được chúng học lớp nào, đáng tin hơn nhiều so với người cha Lục Bắc Kiêu!
--
Máy bay trực thăng lượn trên núi sâu liên miên, cánh quạt gió thổi mạnh làm nổi sóng, địa hình phức tạp nên không có điểm hạ cánh.
Các lực lượng đặc công được trang bị đầy đủ từ trên không leo dây xuống hàng trăm mét vào trong núi sâu, sau đó nhanh chóng đi về phía bên giới!
Lục Bắc Kiêu dẫn đầu sói hoang đến biên giới, đội trưởng đội cảnh sát vũ trang biên giới đóng ở đây đã tiến tới chào hỏi, sau khi chào nhau, đội trưởng đội cảnh sát vũ trang lập tức mở bản đồ!
"Trung đội Lục, có thẻ xác định đối phương là người do bên K2 phái tới, bọn họ còn lại sáu người! Không thể không nói trong số người mà K2 phái tới có kẻ rất trâu bò! Tên này có kỹ năng bắn súng rất chuẩn xác, am hiểu các loại bẫy bom mìn! Khu vực này là bãi mìn bẫy bom mìn, lính của chúng tôi không dám xông vào!"
"Lính đánh thuê?"
"Không rõ! Năm chiến sĩ của chúng tôi suýt nữa chết trong tay gã rồi! Đều bị trọng thương! Ba chó quân đội đã chết!"
Sau khi Lục Bắc Kiêu nhìn bản đồ xong, đưa mắt nhìn Lăng Khiếu ở bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau bảy người gồm cả anh cùng tiến vào khu bom mìn.
Rừng sâu núi thẳm, địa hình phức tạp nhưng đâu là điểm khuất đối với những người lính đặc công được huấn luyện bài bản này nhìn thoáng qua cũng có thể biết được, mà bom mìn thường được giấu ở đây!! Không cần trung đội Lục nhiều lời, đám Hứa Nghị đã chia nhau ra hành động!
Lục Bắc Kiêu mặc đồ ngụy trang, không làm bất cứ ngụy trang gì hai tay chắp sau lưng, bình tĩnh bước đến vị trí có tác dụng ẩn nấp hiệu quả. Anh nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy dây mìn cách mặt đất vài cm, chân anh tránh đi không vấp vào, nhưng khi tiếp đất lập tức rút lại thì giẫm lên dây vậy mà mìn không nổ.
Anh ngồi xuống bàn tay nhẹ đẩy đống cỏ dại dưới đất ra, quả nhiên mìn thực sự ở dưới đống cỏ dại này. Anh rút dao quân dụng ra, đào đất xung quanh quả bom, nhanh chóng đào được mìn lên, phá hủy ngòi nổ!
Chỉ chốc lát sau sáu người còn lại cũng lần lượt phá bom mìn, mìn nhảy, bom bay, bom liên hoàn gì đó, các loại mìn cái gì cần đều có.
Bọn họ tiếp tục đi tới.
"Lục Bắc Kiêu đến rồi!" Người của K2 cầm kính viễn vọng nhìn thấy bảy người băng qua bãi mìn, nghiêm nghị nói.
"Diệp thiếu, đừng quên mục tiêu hôm nay của anh! Không giết được Lục Bắc Kiêu, quay về không cách nào ăn nói được!" Đình tử mặc đồ ngụy trang đi đến chỗ bắn lén, sau khi ngồi xuống, vỗ vỗ bả vai Diệp Thành.