Diệp Thành như người máy, mai phục ở chỗ bắn lén không nhúc nhích, mắt phải nhắm chuẩn đầu ngắm!
Trọng tâm của hình chữ thập nhắm vào đầu Lục Bắc Kiêu, tay phải anh ta móc vào cò súng, đạn bay ra ngoài, sắc mặt Đường Thiếu Đình tối lại!
Ngay lúc anh ta nghĩ Lục Bắc Kiêu sẽ bị bắn vào đầu, chỉ thấy Lục Bắc Kiêu đột nhiên nằm xuống, đạn bắn vào cành cây!
Anh lại có thể chú ý được hướng đạn bay đến, nằm xuống với tốc độ cực nhanh!
Lần cuối cùng đấu với anh là tám năm trước ở Hồng Kong, lĩnh giáo qua nắm đấm của anh! Nhiều lần nghe thấy Diệp Kiều khen anh giỏi, trăm nghe không bằng một thấy!
"Nằm hết xuống!" Giọng nói máy móc của Diệp Thành vang lên, anh ta vừa dứt lời đã có đạn bay tới. Người của Đường Thiếu Đình còn chưa kịp nằm xuống đã chết trong nháy mắt!
Rất nhanh, ngoại trừ anh ta và Diệp Thành, toàn bộ những người khác đã bị bắn chết!
"Diệp đại thiếu, rút lui!" Đường Thiếu Đình vỗ bả vai Diệp Thành, trầm giọng nói.
Diệp Thành cấp tốc đứng dậy, vừa chạy vừa nổ hai phát súng về phía Lục Bắc Kiêu, khoảng cách quá xa không bắn trúng!
Hai người bỏ chạy về phía đường biên giới, vừa trốn vừa bỏ bớt đồ trên người. Tốc độ của Đường Thiếu Đình không thể so với Diệp Thành, lúc chạy còn nghe thấy tiếng của Bọ cạp độc bên tai.
"Đình tử, hẳn anh biết tôi nghĩ gì!"
Đường Thiếu Đình nhếch miệng lên, co thể mạnh mẽ nhảy lên một tảng đá, thân hình nhanh chóng lăn xuống sườn đồi như quả bóng, rồi sau đó bỏ chạy về phía đường biên giới cách đó không xa.
“Ông chủ, ông muốn anh em của họ giết lẫn nhau!” Đường Thiếu Đình nói chắc nịch.
Ở cùng bọ cạp độc nhiều năm như vậy, sao anh ta không hiểu rõ bọ cạp độc nghĩ như thế nào!
"Đình tử quả nhiên là Đình tử!"
"Ông chủ, còn muốn tôi đưa Diệp Thành về cho ngài không?"
"Mang về là tốt nhất! Thực sự không được thì xử lý anh ta!" Bò cạp độc lại tàn nhẫn nói.
"OK!" Đường Thiếu Đình nói, sải bước về phía trước, vọt qua biên giới, nơi này là vách núi cũng là sơ hở của phòng thủ biên giới.
Ngay khi anh ta nhảy qua, một viên đạn sượt qua tai anh ta!
!!!
Suýt nữa thì chết!
“Giơ tay lên!” Nhưng Diệp Thành không thể thuận lợi nhảy qua, một giọng nói lạnh lùng từ phía trên truyền đến sau lưng.
Sau người Sói oang đã mai phục sẵn trên cao, sẵn sàng xả súng bất cứ lúc nào.
"Không được bắn! Đó là Diệp Thành!" Nhìn thấy Diệp Thành trong thung lũng đang giơ hai tay đưa lưng về phía họ, Lục Bắc Kiêu hét lớn.
Người đàn ông mặc đồ ngụy trang, nhìn bóng người quen thuộc kia, ngực phập phồng!
Biết ngay mạng lớn không chết được!
Từ những quả mìn dính bẫy đó, anh đã biết những quả mìn đó gài rất giống cách của bọn họ. Chiến hữu vào sinh ra tử mấy chục năm, giữa anh em hiểu rõ nhau, anh cũng nghi ngờ có thể đó là Diệp Thành sống không thấy người chết không thấy xác!
Lại nghĩ, sao Diệp Thành giúp Bọ cạp độc làm việc?
Đám người Hứa Nghị cũng nhận ra Diệp Thành mất tích hơn hai tháng!
Diệp Thành buông hai tay xuống, quay người, mặt đối diện bọn họ.
Trên người mặc đồ rằn ri không có quân hàm không có lá cờ đỏ sao năm sao trên người, khuôn mặt vô cảm, trên mặt có vết máu đã bị cành cây cào!
Lục Bắc Kiêu nhảy từ trên cao xuống, đi về phía anh ấy!
Khoảng cách giữa hai anh em họ ngày càng gần....
Môi Diệp Thành hông ngừng mấp máy mà không phát ra âm thanh nào.
Đường Thiếu Đình đang nấp sau tảng đá bên ngoài biên giới nhìn cảnh này. Lúc này đột nhiên Diệp Thành rút súng lục từ thắt lưng ra, không chút do dự bắn về phía Lục Bắc Kiêu!
"Lục đội!"
Hứa Nghị thấy cảnh này thì hét len, bản năng muốn nổ súng bảo vệ anh, nhưng đó là chú của bọn họ Diệp Thành mà!
Những người khác cũng muốn nổ súng bị Hứa Nghị quát dừng lại!
Còn Lục Diêm Vương của bọn họ đã trúng đạn, ngã xuống! Diệp Thành rút lui trong khi nổ súng, nhanh chóng rời khỏi biên giới ...