Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1030 - Chương 1030:

Chương 1030:

Đường Thiếu Đình tắt máy!

Diệp Kiều nhắm hai mắt ép mình tỉnh táo, cô phải tin tưởng Đường Thiếu Đình, tin tưởng Diệp Thành!

Trong bóng tối có tiếng động mơ hồ, Diệp Kiều nhạy bén bình tĩnh, lập tức quay người rời khỏi lối thoát hiểm.

Vô Ảnh cũng nhanh chóng lặng lẽ ra ngoài bằng cánh cửa này, vừa ra ngoài đã bị Diệp Kiều chặn lại!

Mặt Diệp Kiều không biểu cảm, nheo mắt nhìn người mặc đồ rằn ri, đội mũ, bóng tối dưới vành mũ che giấu biểu lộ chân thực của cô, "Cô theo dõi tôi làm gì?"

"Chị dâu, chị vừa gọi điện cho ai?" Vô Ảnh hỏi thẳng vấn đề.

"Tôi nói chuyện với ai đến lượt cô quan tâm?" Diệp Kiều cũng không khách khí nói.

"Tôi đoán không sai là Đường Thiếu Đình đúng không? Chị và anh ta đến cùng có quan hệ thế nào?!" Vô Ảnh chất vấn, giọng điệu rất không khách sáo, dường như thực sự giữa Diệp Kiều và Đường Thiếu Đình có gian tình gì đó! Cô ta đã sớm nghi ngờ quan hệ giữa Diệp Kiều và Đường Thiếu Đình, chỉ là Lục Diêm Vương luôn luôn anh minh quả quyết bị tình yêu làm cho mê muội, giống một vị vua mất đi thần trí, cô nói gì anh đều không nghi ngờ!

Quả nhiên!

Số 0 này đang nghi ngờ cô!

"Đương nhiên tôi có quan hệ hận thù với anh ta rồi! Chẳng lẽ cô cho rằng tôi sẽ hại người đàn ông của tôi?! Ít tự cho mình là thông minh thôi!" Diệp Kiều mạnh mẽ nói, dứt lời quay người nhanh chân rời đi.

Số 0 siết chặt tay, cô ta biết Diệp Kiều không có lý do gì để hại Lục đội, nhưng tại sao cô và Đường Thiếu Đình có quan hệ thân thiết như vậy?

Lúc Diệp Kiều quay lại phòng phẫu thuật, Lục Bắc Kiêu đã được đưa về phòng bệnh.

Hứa Nghị và bác sĩ đang đứng ở cửa phòng bệnh.

"Người nhà của Trung tá Lục, toàn bộ mảnh đạn trên người của Trung tá Lục đã được lấy ra…” Bác sĩ bước tới giải thích cho cô, nhưng Diệp Kiều dường như không nghe thấy.

Cô không nhìn họ, mặt vô cảm, hai mắt vô thần, như người gỗ đẩy cửa phòng bệnh đi vào, đi về phía giường bệnh...

Anh lặng lẽ nằm kia, truyền nước, chăn che kín, hai vai lộ ra, trên bờ vai có băng gạc, mũi cắm ống thở oxy.

Cô đi đến bên cạnh giường bệnh, đầu gối khuỵu xuống đất, nắm lấy bàn tay thô ráp và nhẫn tâm của anh, dùng cả hai tay giữ lấy, nhìn khuôn mặt yên lặng đang say ngủ của anh mà bật khóc.

"Lục Bắc Kiêu... Cả đời này của chúng ta còn có thể sống tốt được không? Em chỉ muốn mọi người bình an mà thôi..." Cô khóc nói, trong đầu hiện lên đủ mọi chuyện của kiếp trước, "Thời gian càng gần em càng lo lắng, kết quả anh vẫn xảy ra chuyện..."

Cô vừa khóc vừa hôn tay anh, bàn tay kia dường như còn lưu mùi khói đạn.

"Nếu anh thực sự làm sao thì em sống còn gì ý nghĩa? Lục Bắc Kiêu, lần này tốt nhất anh không sao cho em! Nếu không, con của chúng ta em cũng bỏ, chết cho anh em!" Diệp Kiều thấy anh còn không động đậy, tàn nhẫn nói, nói cũng là sự thật.

Anh là người quan trọng nhất của cô, nếu kiếp này anh còn giống kiếp trước... Cô chỉ có thể đi theo anh, hồn anh ở đâu em đi theo đến đó...

"Em dám?!" Người đàn ông vốn nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt đột nhiên mở mắt, trừng mắt khuôn mặt đầy nước mắt của cô, sắc mặt đen lại.

!!!

Diệp Kiều khóc đến mức giống như đến giọt nước mắt cuối cùng sững sờ, nhất là anh còn ngồi dậy, rút ống thở oxy trong mũi ra, trên ngực còn băng bó.

"Lục Bắc Kiêu! Anh làm gì vậy?! Tim anh bị thương:-" Cô đứng dậy trách mắng.

Anh ngồi trên giường kéo cô lại, Diệp Kiều ngã vào lòng anh!

"Đồ ngốc, nếu tim ông đây trúng đạn thật thì còn có thể sống sao?"

Bình Luận (0)
Comment