Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1031 - Chương 1031:

Chương 1031:

Đã nhiều năm rồi anh không thấy bà Lục khóc như vậy nữa. Anh nhớ rất rõ lần trước lúc đó cô làm kiểm tra sinh sản, khi đó cô nghĩ cô không mang thai Lục Tiểu Cổn. Khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt, dáng vẻ đáng thương vô cùng, những giọt nước mắt này đều rơi vì anh.

Tim của anh không bị trúng đạn?!

Diệp Kiều ngây người nhìn ngực anh, nơi đó đúng là có quấn băng vảo, nhưng chính anh đã nói nếu tim anh bị trúng đạn thì đã chết hoặc ở ICU rồi!

"Lục Bắc Kiêu! Tên khốn anh! Anh lừa em!" Diệp Kiều gầm thét ngồi dậy, tức giận mắng.

Tên khốn này!

Vừa rồi cô còn tưởng anh bị thương nặng, đau lòng muốn chết, kết quả anh vẫn bình thường!

"Anh dám lấy chuyện này lừa gạt em! Lục Bắc Kiêu! Anh ngứa da à?!" Diệp Kiều véo vào khuôn mặt rắn chắc góc cạnh của anh, nghiến răng oán hận.

Vừa rồi cô còn tưởng kiếp này anh cũng không tránh được kiếp nạn của kiếp trước, sợ đến mất mất hồn lạc phách!

Kết quả Lục đại gia nhảy nhót tưng bừng!

Nhìn khuôn mặt tuấn tú sinh động của anh, cô không cho phép anh nói, cô vừa sốt sắng vừa hôn anh, giống như một con sư tử nhỏ đang cắn một con dã thú lớn!

Những vết thương nhỏ ở tim kia còn châm chích, nhưng bà Lục hôn giống như mật ngọt tiến vào lòng anh, đau đớn cũng ngọt ngào, mẹ nó thật kích thích!

Lục Bắc Kiêu trở tay ôm lấy đầu cô và hôn sâu hơn, nghĩ đến những gì cô vừa nói khi khóc, vừa cảm động vừa đau khổ ...

Hôn xong, Diệp Kiều thở dốc, còn thở phì phò nhìn anh chằm chằm, "Lục Bắc Kiêu! Anh còn dám đùa em như thế thử xem?"

Cô tức giận nói, nước mắt lại bất giác rơi xuống, cô cúi đầu không nhìn anh.

Lúc vừa biết tim anh trúng đạn cô còn tưởng rằng anh sẽ hi sinh, cái cảm giác này giống như bị người ta bóp cổ, không thể thở nổi...

!!!

"Nhóc con, sao gan ngày càng nhỏ thế? Hả?" Anh nâng cằm cô lên dịu dàng nói, trong giọng nói đều là cưng chiều. Sao anh lại không rõ, là cô quá yêu anh!

Bàn tay thô ráp lau đi nước mắt trên gò má cô, "Sao lại là lừa em chứ? Là em ngốc mà!"

"Là đội viên của anh nói, cái người tên số 0 ấy đã nói!" Diệp Kiều kích động phản bác, đôi mắt mở to nhìn anh, mũi còn chưa xót khó chịu.

Không phải là số 0 kia cố ý nói vậy để kích thích cô, để cô gọi điện cho Đường Thiếu Đình hỏi rõ ràng, để bắt thóp cô?

!!1

May mà Đường Thiếu Đình tắt máy!

Lục Bắc Kiêu thoáng nhíu mày, nhếch môi, cầm lấy một chiếc điện thoại di động trên đầu giường có màn hình bị xuyên thủng, "Đúng là bắn vào tim nhưng bị thứ đồ chơi này cản lại! Vừa rồi gắp mảnh đạn trong thịt ra, không làm tim bị thương!"

Đó là chiếc Nokia N91 mà cô vừa tặng anh!

Diệp Kiều nhìn chiếc điện thoại bị thủng một lỗ trong lòng bàn tay anh, mặt sau còn chưa bị xuyên qua phồng lên.

Cho nên nếu không có chiếc điện thoại này cản lại, tim anh sẽ bị trúng đạn thật!

"Diệp Thành anh ấy, nổ súng vào tim anh thật?"

Lục Bắc Kiêu nhìn cô, nghiêm túc gật đầu.

"Sao Diệp Kiều có thể làm thế?!" Cô phản bác, mặc dù trong lòng ngho có thể anh cố tình diễn kịch, nhưng nào dám nói với anh, tránh anh hoài nghi.

"Có lẽ cậu ta bị K2 khống chế!" Lục Bắc Kiêu lại nói, anh cũng không nói thật với Diệp Kiều.

"Bọn chúng không chế Diệp Thành như thế nào?" Diệp Kiều nghi hoặc hỏi.

Có phải Lục Bắc Kiêu lừa cô không? Hay nói thật? Nhưng cô không tin Đường Thiếu Đình sẽ phản bội cô!

Nhưng tên này đã hơn hai tháng không liên lạc với cô rồi!

Không đợi được câu trả lời của anh thì cửa phòng bệnh đã bị gõ vang, cô lập tức đứng lên, sau khi lau nước mắt rồi ra mở cửa.

Bình Luận (0)
Comment