Nếu anh không tin tưởng cô 100%, với năng lực điều tra của anh, làm sao có thể không phát hiện ra chiếc áo khoác trọng sinh mà cô mặc nhiều năm như vậy chứ, đặc biệt là lúc gặp mặt Lục Tiểu Cổn. Rõ ràng anh nên nghi ngờ cô, nhưng anh lại tin những lời nói vô lý đó của cô.
“Anh Kiêu, em chưa từng phụ lòng tin của anh dành cho em, và em cũng tin tưởng anh 100%, cho nên lúc anh dẫn theo nữ binh, em không hề ghen tuông.” Giọng điệu cuối cùng của Diệp Kiều có chút chua xót.
Cô nói không ghen, nhưng giọng điệu này rõ ràng là đang ghen.
Lục Bắc Kiêu không nhịn cười được.
“Bà Lục anh minh thực sự nguyên tắc và mạnh mẽ” anh mỉm cười, khen ngợi cô.
Diệp Kiều vẫn có chút ghen, “Năm đó, huấn luyện viên Lục huấn luyện quân sự cho cả một trường đại học. Nhưng khi huấn luyện cho một mình mình lại nhất định dẫn theo một nữ binh chứ? Có gì đặc biệt sao”
Sự bá đạo và dục vọng chiếm hữu anh nổi lên.
Nhớ đến năm đó, thật sự rất đẹp.
Huấn luyện viên Lục đối diện cô, một tay vòng qua eo cô, “Bảo bối, trong mắt anh, quân nhân chính là quân nhân, không phân biệt nam nữ. Không, vẫn có chút khác biệt khi huấn luyện nữ binh và nam binh. Nam binh như gia súc, còn em là phụ nữ, sao có thể luyện tập giống nhau?”
“Những lời ngọt ngào của huấn luyện viên Lục càng ngày càng lưu loát mà.” Trong lòng Diệp Kiều rất hạnh phúc, cô đương nhiên tin lời anh nói.
Mắt Lục Bắc Kiêu đã mù rồi, trên thế giới này chỉ có một người phụ nữ, đó chính là Diệp Kiều.
Cô đẩy anh ra, định đi xuống nhà ăn lấy cơm cho anh, nghĩ rằng hiện tại anh đã đói bụng.
“Học sinh Diệp, phạt em đứng nghiêm, nửa tiếng.” Giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến. Diệp Kiều xoay người, vẻ mặt kinh ngạc.
Anh bị ma nhập rồi sao? Vừa rồi nói chỉ huấn luyện cho một mình cô, bây giờ huấn luyện ngay!
Diệp Kiều nhún vai, vẻ mặt hoang mang.
“Vừa đứng vừa suy nghĩ”, huấn luyện viên Lục lạnh lùng nói.
Anh đột nhiên phát điên gì vậy, cô đâu có làm gì sai?
Nhưng, giống như bị thiếu ngược, cô vẫn đi về phía góc tường, đá đôi giày cao trên chân ra xa rồi đứng thẳng.
Huấn luyện viên Lục chắp hai tay sau lưng nhìn bộ quân phục, không ngờ nữ sinh năm đó hiện tại đã là chủ tịch Diệp với giá trị con người hàng trăm triệu, những chuyện ngày xưa lần lượt hiện lên trong đầu anh, anh quay người cười trộm.
Một lúc lâu sau, anh bước đến bên cạnh cô, cúi xuống, “Bạn học Diệp, vẫn không biết sai sao?”
Diệp Kiều nhìn anh, lắc đầu.
“Tiếp tục đứng, tiếp tục suy nghĩ.” Huấn luyện viên Lục lạnh lùng nói.
Vài phút sau, anh lại hỏi, Diệp Kiều vẫn lắc đầu.
Anh khom lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Diệp Kiều Kiều, ai cho em nói sẽ đồng sinh cộng tử với anh. Lỡ như Lục Bắc Kiêu anh thực sự xảy ra chuyện gì, em cũng phải sống thật tốt, hiểu rồi chứ?”
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Diệp Kiều lập tức thay đổi, cô giơ tay lên định đánh anh, “Lục Bắc Kiêu, chết tiệt, lỡ như cái gì chứ, anh đừng nói với em lỡ như, đời này không có lỡ như. Anh bắt buộc phải sống lâu trăm tuổi, nếu anh dám có chuyện nếu như gì, Diệp Kiều này sẽ lập tức đi theo anh.”
Cô gần như phát điên, tức giận hét vào mặt anh, cô kích động giống như mèo nhỏ xù lông.
“Em kích động như vậy làm gì, anh chỉ nói là lỡ như thôi.”
“Vậy cũng không được.” Cô hét lên, hốc mắt đỏ ửng, tức đến mức hai vai đều run rẩy.
“Rồi rồi rồi. Không được, không được, chồng của em sẽ không có lỡ như, anh nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, ở bên em đến lúc đầu bạc, chúng ta sẽ cùng nhau trở thành ông lão và bà lão mặt đầy nếp nhăn, răng đều rụng hết.” Nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của cô, Lục Bắc Kiêu vội vàng ôm vai cô, dịu dàng trấn an cô.
Diệp Kiều tưởng tượng hình ảnh hai người họ giàu đi trong tương lai, trong lòng cảm thấy an ủi rất nhiều, với cô, bạch đầu giai lão* mới là dáng vẻ đẹp nhất của tình yêu.
[*Bạch đầu giai lão: bên nhau hạnh phúc đến già]
Cô không nói gì, ngây thơ làm hành động mà Tiểu Vũ thường làm.
Cô đưa ngón út ra, móc lấy ngón út của anh, ngoéo tay sau đó đưa ngón tay lên đóng dấu, bạch đầu giai lão.