Rõ ràng cô là một người phụ nữ trưởng thành, giỏi giang đã 30 tuổi nhưng vẫn làm động tác “Ngoéo tay” mà ngay cả Tiểu Vũ cũng không tin, cô nghiêm túc như vậy, thật sự rất đáng yêu lại khiến anh vô cùng đau lòng. Nội tâm bà Lục mạnh mẽ hơn những người phụ nữ bình thường khác, nhưng trong lòng rất sợ đánh mất anh nên mới có thể làm hành động như thế?!
Diệp Kiều nhìn ngón cái của họ chạm vào nhau, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của anh vì mất máu, cổ họng cô nghẹn ngào.
Nếu kiếp trước, khi sắp chết cô đã rung động trước tình cảm sâu nặng của anh, thì kiếp này, cô sẽ thật lòng thật dạ yêu anh, tình yêu đó đã hòa vào máu xương của cô!
Phòng bệnh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức hai người có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau, họ lặng lẽ nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, anh lên tiếng trước: “Cô nhóc, em đừng lo lắng nữa. Nói cho em biết một bí mật, Diệp Thành đang nằm vùng, không bị khống chế! Anh đang phối hợp với cậu ta diễn một vở kịch cho Bọ Cạp Độc xem! Anh là Diêm vương Lục, không chết dễ dàng như vậy đâu!”
Sợ cô lo lắng, anh đành nói cho cô biết cơ mật quân sự, nhưng anh không thể ngờ tới, bà Lục tài năng và bản lĩnh này của anh vừa nói chuyện điện thoại với Diệp Thành!
Diệp Kiều còn phải giả vở vô cùng kinh ngạc, hỏi anh thao tác như thế nào, Lục Bắc Kiêu đành nói cho cô biết chi tiết mọi chuyện.
“Lục Bắc Kiêu! Anh điên rồi sao?! Anh thật sự để anh ấy bắn vào tim mình, lỡ như chất lượng của chiếc điện thoại này không tốt thì sao?!” Nghe anh nói là anh cố tình bảo Diệp Thành nổ súng bắn vào tim mình, Diệp Kiều tức muốn chết, bây giờ cô nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ!
“Anh cũng không chết mà! Trong lòng tụi anh biết rõ!” Anh đắc ý cười nói. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô, anh biết cô đang sợ hãi!
Anh không quên dáng vẻ lần trước khi bả vai bị trúng đạn, trông cô như một người phụ nữ đanh đá!
Diệp Kiều tức đến mức hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm anh nhưng không tìm được lời nào để quở trách anh. Lục Bắc Kiêu chủ động lấy điều khiển từ xa để chịu phạt quỳ. Vốn dĩ đây là cơ hội tốt để cô ghi hình lại và cho hai đứa nhỏ xem, nhưng cô lại chỉ vào giường: “Anh mau nằm lên giường và ngoan ngoãn truyền dịch cho em! Tốt nhất là anh ở đây đến khi vết thương lành hẳn mới được xuất viện! Nếu để em phát hiện anh hút thuốc trong phòng bệnh, em, em……”
Cô còn chưa dứt lời, Lục Bắc Kiêu đã ngoan ngoãn nằm xuống và tự giác ném hộp thuốc lá còn hơn phân nửa của Tư lệnh Lục vào thùng rác!
Như vậy còn được!
Đề phòng anh nhặt thuốc lá lại và tiếp tục hút, Diệp Kiều bước đến nhặt lên, sau đó đi vào phòng vệ sinh độc lập của phòng bệnh cao cấp dành cho cán bộ, toàn bộ đổ vào bồn cầu!
!!!
Lục Bắc Kiêu nằm trên giường bệnh nắm chặt tay, âm thầm cắn răng.
Về phương diện “chăm sóc” này, bà Lục quả thực là quả quýt dày có móng tay nhọn, những tính toán nhỏ nhoi trong lòng anh, cô đều biết rõ!
—
Đường Thiếu Đình đưa Diệp Thành đến hang ổ K2 với tốc độ nhanh nhất, nơi này tọa lạc ở rừng mưa nhiệt đới Amazon và có tám quốc gia bắc ngang khu rừng nhiệt đới này, trong đó, hang ổ của K2 không thuộc bất kỳ lãnh thổ quốc gia nào, Bọ Cạp Độc là vua, độc chiếm khu vực này.
Bởi vì địa hình rất phức tạp, K2 có vũ trang phòng thủ hàng năm, nên ngay cả đội đột kích Báo Biển nổi tiếng nhất vùng châu thổ cũng chưa thể công phá nơi này để loại bỏ khối u ác tính kia!
Con người Bọ Cạp Độc nham hiểm, xảo quyệt, có bệnh đa nghi nặng, mỗi bữa ăn hay ngay cả khi ông ta uống cốc nước cũng có nhân viên đặc biệt thử độc trước để đề phòng có người hạ độc ông ta!
“Tôi thật sự muốn nhìn vẻ mặt của Lục Bắc Kiêu khi bị anh em tốt nhất nổ súng bắn thẳng vào tim mình……” Bọ Cạp Độc ngồi trên xe lăn, nhìn Đường Thiếu Đình đang ngồi trên sô pha, đắc ý nói. Còn Diệp Thành lại vô cảm, giống như một khúc gỗ, một cái máy đứng ở một bên.
Trong lòng anh thầm rủa: ngu ngốc!
Mỗi khi nhìn thấy Bọ Cạp Độc, trong đầu Diệp Thành đều là hình ảnh cái chết bi thảm của ông ta ở tương lai!
“Đáng tiếc, tôi vẫn chưa nghe được tin tức về cái chết của Lục Bắc Kiêu……” Đường Thiếu Đinh cau mày, bày ra dáng vẻ vô cùng thất vọng.