Đường Thiếu Đình vừa dứt lời, sắc mặt Bọ Cạp Độc liền thay đổi!
Đã qua ba ngày vẫn không thể điều tra ra Lục Bắc Kiêu còn sống hay đã chết, có thể thấy phía Trung Quốc bây giờ là một bức tường thành kín gió, hiện tại người của ông ta không thể xâm nhập vào nội địa.
Đường Thiếu Đình đứng lên, bước đến cạnh Diệp Thành, lạnh lùng nhìn anh ta: “Ông chủ, tôi nhìn thấy cậu ta bắn thẳng vào tim Lục Bắc Kiêu! Truyền thông Trung Quốc không đưa tin có người chết, e rằng tên kia mạng lớn, vẫn còn sống. Có cần tôi giết chết Diệp Thành này để ngài xả giận?”
Trong lúc nói chuyện, mũi dao sắc bén trong tay ghì lên yết hầu đang nhô lên của Diệp Thành, chỉ cần khẽ động, Diệp Thành sẽ chết ngay lập tức!
Bọ Cạp Độc thưởng thức sự tàn nhẫn, độc ác của Đình Tử, “Giữ lại cậu ta để trở thành một sát thủ cũng không tồi. Nếu đã miễn chết, chi bằng đưa cậu ta đi thiến!”
!!!
Trong lòng Diệp Thành bùng nổ!
Đường Thiếu Đình cũng kinh ngạc, toàn thân toát mồ hôi lạnh, nếu Diệp Thành xảy ra chuyện gì, anh phải giải thích với em Kiều như thế nào đây?
“Daddy! Cha lại phung phí của trời nữa rồi! Một người đàn ông tuyệt vời như vậy, sao có thể bị thiến chứ?” Đúng lúc hai người đàn ông lực lưỡng này không biết nên ứng phó như thế nào thì Avril bước vào, đôi mắt to màu lam nhạt nóng bỏng nhìn Diệp Thành với thân hình cao lớn, vạm vỡ vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích.
So với Đường Thiếu Đình, anh ta trông có vẻ thô lỗ và đàn ông hơn nhiều, một người đàn ông thô kệch như vậy, cô vẫn chưa “chơi” qua……
Đường Thiếu Đình liếc mắt một cái liền nhận ra tâm tư thủy tính dương hoa* của cô gái Avril này!
[*Thủy tính dương hoa: chỉ người phụ nữ tùy tiện, lẳng lơ]
Đại thiếu gia Diệp cũng vậy!
“Avril, em —” Đường Thiếu Đình nhướng mày, Avril đã chạy đến trước mặt Diệp Thành. Ngón tay cô nhẹ nhàng nâng cằm Diệp Thành lên, khuôn mặt lai xinh đẹp và quyến rũ lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ rằng người đàn ông thô kệch này lại cương nghị, anh tuấn như vậy……
Còn cả cơ bắp cuồn cuộn bên dưới chiếc áo thun đang căng chật kia càng khiến anh ta sexy hơn, dù sao anh ta cũng là lính đặc công!
Bọ Cạp Độc nhìn cô con gái cưng như thế, mỉm cười nói: “Avril, con như vậy, Đình tử sẽ ghen tị đấy!”
“Daddy! Con chỉ thích người này! Giao anh ta cho con! Đình Tử, anh cưng chiều em, sẽ không để ý, đúng không?” Avril ý có Bọ Cạp Độc chống lưng, không chút sợ hãi nói.
“Avril, đương nhiên anh chiều theo em, nhưng —” Đường Thiếu Đình lộ vẻ đau lòng, bi thương “Cứ xem như anh không nhìn thấy gì đi!” Sau khi nói xong, anh ảo não rời đi.
Diệp Thành bị Avril đưa vào phòng riêng của mình.
Chỉ một lúc sau, trong phòng không ngừng vang lên tiếng quát mắng của Avril, Đường Thiếu Đình đứng ngoài cửa, nghe thấy âm thanh bên trong liền bật cười.
Diệp Đại Thành Tử chưa từng ra tay đánh phụ nữ, lại trong phòng ngủ bất đắc dĩ đánh cô con gái yêu quý nhất của Bọ Cạp Độc, còn Avril kia vẫn bày ra dáng vẻ rất hưởng thụ, tùy ý để anh đá mình và không ngừng hét lớn.
Sau đó, Avril cuồng Diệp Thành giống như bị nghiện ma túy, ngày nào cũng đi tìm anh.
—
Lục Bắc Kiêu nằm bệnh viện bốn ngày đã chạy trốn, là bỏ trốn!
Khi Diệp Kiều đến phòng bệnh, cô chỉ thấy chăn bông quăng lộn xộn trên giường, anh còn để lại lời trên tủ đầu giường: Bà xã đại nhân, em đừng giận, lần sau về tùy em xử phạt!
Cô vốn định lập tức đuổi theo quân đội, trói anh trở về, nhưng nghĩ lại vẫn bỏ đi.
Cô hiểu tâm trạng của anh.
Những người anh em tốt vẫn đang ở trong ao rồng hang cọp chiến đấu với kẻ thù, sao anh có thể ngồi yên được!
Mặc dù uy lực của mảnh đạn không bằng viên đạn, nhưng vết thương của anh rất sâu, mỗi ngày khi anh thay băng, cô nhìn thấy đều vô cùng lo sợ. Tên khốn nạn này, thực sự trốn về quân đội!
Lúc đó, đội đột kích Sói Hoang đang luyện tập trên sân huấn luyện, nhìn thấy Lục Diêm Vương đáng lẽ phải nằm tĩnh dưỡng ở bệnh viện trở về đơn vị, mọi người đều kinh ngạc.
“Kể từ bây giờ, sáu người các cậu và đội quân Ảnh Tử sẽ tiến hành huấn luyện một đấu một mỗi ngày!” Lục Bắc Kiêu mặc quân phục ngụy trang, lạnh lùng nói. Sáu người của đội quân Ảnh Tử đứng bên cạnh anh, họ đứng thẳng hiên ngang, vẻ mặt cương quyết, khinh bỉ nhìn đám người Hứa Nghị.