Hai đội quân lần đầu tiên một đấu một. Hứa Nghị thấy đối diện mình là một nữ binh, Vô Ảnh, trong lòng liền cự tuyệt.
“Báo cáo! Tôi không đánh với phụ nữ!” Hứa Nghị lớn tiếng nói.
Lục Bắc Kiêu nheo mắt, hừ lạnh, ra hiệu cho Vô Ảnh.
Hứa Nghị còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy một cú đấm nhanh gọn, chính xác và tàn nhẫn lướt về phía mình, sau khi hoàn hồn, anh ta lập tức tránh đi, một Hứa Nghị đầy kiêu ngạo và tự tin lại liên tục né tránh đòn tấn công của Vô Ảnh, anh ta chần chừ không chịu ra tay chỉ vì đối phương là phụ nữ!
Chiêu thức của Vô Ảnh càng lúc càng tàn nhẫn, mỗi một chiêu đều là đòn tấn công chết người. Lúc này, cô hiên ngang nhảy lên, hai chân duỗi thẳng và kẹp chặt đầu của Hứa Nghị, cô muốn quật ngã anh ta.
Cuối cùng Hứa Nghị không thể trốn được nữa, buộc phải ra tay.
Đám người Lục Tốn sững sờ, họ không ngờ thân thủ của nữ binh này lại lợi hại như vậy!
Điều lợi hại nhất nằm ở đoạn sau, cho dù Hứa Nghị phản kích cũng không có khả năng chiếm được thế thượng phong, rất nhanh đã bị Vô Ảnh đánh ngã, nằm sõng soài dưới đất.
!!!
Hứa Nghị nằm mọp trên mặt đất, anh ta cố gắng đứng dậy nhưng hoa mắt, choáng váng, không còn sức lực. Anh ta là người có thân thủ tốt nhất đội, vậy mà bị một cô gái đánh bại!
Vừa ngẩng đầu lên anh ta liền nhìn thấy Lục Diêm Vương lãnh khốc, vô tình đang trịch thượng nhìn mình: “Cho cậu thời gian ba tháng để đánh bại Vô Ảnh! Nếu không, cút khỏi đây cho tôi!”
“Những người khác, tập trung!” Lục Diêm Vương lạnh lùng hét lên.
Năm thành viên còn lại lập tức đứng nghiêm!
“Thời gian ba thắng, nếu không đánh bại chiến hữu đối diện các cậu thì tất cả cút khỏi đội cho tôi!” Anh hét lớn sau đó xoay người rời đi.
Đối với đám người Hứa Nghị thì huấn luyện ma quỷ đã trở thành chuyện thường ngày, ba tháng kế tiếp thực sự là khóa huấn luyện địa ngục, hoàn toàn khép kín và không được nghỉ ngơi! Vết thương của Lục Diêm Vương vẫn chưa lành hoàn toàn nhưng anh thực sự luyện tập cùng bọn họ!
Tại sao anh lại tàn nhẫn với bản thân như vậy?!
Anh là trung đội trưởng của đại đội đặc chủng Huyết Lang, cấp bậc trung tá, là tướng chỉ huy quân đội trong các nhiệm vụ chứ không phải đội viên đặc chủng cầm súng, liều mạng xông pha chiến đấu!
Nhìn thấy anh liều mạng như vậy, có ai dám không liều mạng!
—
Ngày 12 tháng 5 năm 2008
Trong văn phòng tràn ngập những thiết kế thời thượng, Diệp Kiều mặc áo sơ mi trắng và quần ống rộng lưng cao đứng bên cửa kính sát trần, tay cầm điện thoại, nhìn ra xa xăm với vẻ mặt đau xót.
Hoa Nhụy bước vào liền bị dáng vẻ của cô dọa sợ, cô ta nghĩ Diệp Thành đã xảy ra chuyện.
“Kiều tổng?” Cô ta ngập ngừng gọi.
Diệp Kiều hoàn hồn, xoay người lại nhìn cô ta: “Nhụy Hoa, có thể tớ sẽ cứu sống hàng nghìn người, thậm chí là hàng vạn mạng sống, theo lời mẹ nói, đó có phải là điều không thể tha thứ không?”
Nhụy Hoa cau mày nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
Diệp Kiều cầm điện thoại lên và gọi: “Quản lý Đổng giúp tôi liên hệ với tất cả các trường tiểu học Hy Vọng thuộc khu vực mà chúng ta sở hữu ngay lập tức, tất cả các tiết học chiều nay sẽ được đổi thành hoạt động ngoài trời, anh hãy yêu cầu toàn bộ học sinh chơi ở sân thể dục trống và không được bước vào lớp học!”
“Đúng! Bắt buộc! Tất cả!” Cô nghiêm nghị nói, giọng điệu vô cùng kiên định, vừa nói cô vừa giơ cổ tay trái lên nhìn đồng hồ, “Hai tiếng sau tôi sẽ gọi điện xác nhận một lần nữa! Nhất định! Tất cả giáo viên và học sinh phải ở bên ngoài, một mảnh đất thoáng đãng!”
Thấy cô cúp điện thoại, Nhụy Hoa liền bước đến, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?!”
“Cậu sẽ sớm biết thôi!” Nói xong, cô ngồi xuống ghế dựa rồi gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa, toàn bộ đều nói bằng tiếng Anh.
Nhụy Hoa không hiểu chuyện gì nhưng cũng không rời khỏi văn phòng của cô.
Cô gọi điện thoại liên tục và không ngừng nhìn vào đồng hồ, dường như cô đang chờ đợi điều gì đó.
Điện thoại cô lại đổ chuông, cô lập tức nhấc máy.
“Chị dâu, chị gọi điện cho em sao? Em đang ở trên núi, tín hiệu không tốt!” Giọng nói của Lục Bắc Trì truyền đến, rất nhiều tạp âm và tín hiệu không ổn định.
“Lục Bắc Trì! Cậu đang ở trong phòng hay bên ngoài?!” Diệp Kiều kích động hỏi.