Khi đó, Lục Bắc Kiêu vừa kết thúc cuộc họp ở quân khu, sau trận động đất lớn, quân khu liền điều động binh lính đến khu vực xảy ra động đất để cứu trợ nhân dân.
“Thằng nhóc khốn khiếp, Diệp Kiều Kiều là để cậu gọi sao?!” Lục Bắc Kiêu nhướng mày, trách mắng Lục Bắc Trì, tuy nhiên, nghe thấy giọng nói lanh lảnh của cậu ta, anh đã yên tâm, lúc nãy gọi điện cho cậu nhưng mãi không liên lạc được.
Lục Bắc Trì đã ra khỏi vùng núi sâu và đang ở một thị trấn không bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi thảm họa. Cậu đã 31 tuổi nhưng vẫn là lão quang côn*, không vội kết hôn, cũng không có một cô bạn gái ổn định, tính tình vẫn giống như thời cậu mười mấy tuổi, một đứa trẻ lớn xác!
[*Lão quang côn: chỉ người đàn ông lớn tuổi vẫn chưa có vợ]
“Đại ca, từ lúc anh và chị ấy chưa ở bên nhau, em đã gọi chị ấy như vậy rồi!” Lục Bắc Trì kháng nghị, mặc dù nói lời này cậu cảm thấy hình như bản thân tự tìm đường chết, nhưng sự thật là như thế!
Sau bao nhiêu năm như vậy, Lục Bắc Trì vẫn nhớ rõ năm đó Diệp Kiều đã dùng khuỷu tay để chiến đấu, chống lại nhóm của họ mỗi ngày như thế nào, chính vì chuyện ấy mà năm đó cậu hận cô đến thấu xương. Hiện tại, trong lòng cậu tôn trọng cô giống như tôn trọng đại ca.
“Cậu muốn bày tỏ điều gì?” Lục Bắc Kiêu đang lái xe, lạnh lùng hỏi.
Lục Bắc Trì lập tức hèn đi, “Không, không có, em không muốn bày tỏ gì cả! Đại ca và chị dâu của em thượng thần, vô cùng lợi lại! Anh nghĩ rốt cuộc sao chị ấy lại biết được chuyện này?”
Lục Bắc Kiêu không mảy may nghi ngờ, bởi vì mười phút trước khi trận động đất xảy ra, “bậc thầy tiên đoán” đã đăng tin này lên, anh nghĩ có lẽ Diệp Kiều nhìn thấy tin trên mạng mới kịp thời gọi điện thông báo cho Lục Bắc Trì!
Anh nói chuyện này cho Lục Bắc Trì biết, Lục Bắc Trì vô cùng kinh ngạc, dù thế nào cậu cũng phải bắt được “bậc thầy tiên đoán này”, đối với cậu đây chỉ là một chuyện cỏn con!
—
“Lục Tiểu Cổn, cho em mượn một trăm tệ, được không?” Trường học tổ chức hoạt động từ thiện cứu trợ người dân bị tổn thất do động đất, trong túi Lục Tiểu Vũ không còn đồng nào, chỉ có thể đi mượn anh hai.
Mẹ cũng cho cô tiền tiêu vặt, nhưng từ trước đến nay, cô bé đều không tích trữ đồng nào, toàn bộ đều tiêu hết!
Mượn? Trước kia cậu bé cũng từng cho cô bé mượn, đến khi nào cô bé mới trả?
Lục Tiểu Cổn không thèm để ý đến cô bé: “Tự nghĩ cách đi!”
Lục Tiểu Vũ rất tức giận, vừa chạy đến sân liền nhìn thấy người đi vào cửa, hai mắt cô bé sáng rực lấp lánh, giống như nhìn thấy bảo vậy, vội vàng phóng qua đó!
“Chú Trì Tử! Cháu nhớ chú muốn chết!” Lục Tiểu Vũ chạy đến trước mặt Lục Bắc Trì, ngửa đầu nhìn cậu, lớn tiếng nói.
!!!
Ông trời ơi, thổ địa ơi! Đứa cháu gái bảo bối này thực sự nói nhớ cậu! Lục Bắc Trì cảm động, một tay bế cô bé lên!
“Bảo bối Tiểu Vũ, chú cũng nhớ cháu muốn chết!”
“Chú ơi, sao lâu như vậy mà chú không về? Ngày Tết cũng không về! Tiền mừng tuổi năm nay của người ta thiếu mất một phần rồi!” Lục Tiểu Vũ nhìn Lục Bắc Trì, nũng nịu hỏi.
“Chú bận mà! Chú trở về vì muốn đưa tiền mừng tuổi cho cháu đấy!” Nói xong, Lục Bắc Trì đặt Lục Tiểu Vũ xuống, vội vàng lấy bóp da ra và rút một vài tờ tiền trong bóp ra!
Lục Tiểu Vũ thực sự vô cùng kích động, cầm tiền mặt rồi chạy đi: “Lục Tiểu Cổn! Em có tiền rồi!”
Lục Bắc Trì bị bỏ rơi, vẻ mặt sửng sốt đứng lặng ở đó.
Chết tiệt, sao cậu lại có cảm giác bị cô nhóc nhỏ này lừa tiền?!
“Ấy, Trì Tử về rồi à!” Diệp Kiều vừa từ sân bên cạnh bước đến, nhìn thấy Lục Bắc Trì mặc thường phục mới trở về, cao giọng nói.
Thằng nhóc thối, may mắn là vào thời điểm mấu chốt chịu nghe lời cô! Nhìn thấy Lục Bắc Trì sống sờ sờ, Diệp Kiều rất vui.
“Chị dâu, lần này em cố tình trở về vì chị đấy, “bậc thầy tiên đoán”!” Lục Bắc Trì bước đến gần cô, cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Bậc thầy tiên đoán gì chứ? Cậu nói cái gì vậy! Mau vào nhà đi, bà nội nhắc chuyện tìm cháu dâu hoài đấy!” Diệp Kiều vừa nói vừa định đi vào phòng!